Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Tôi mang thai đứa con của Ma Tôn - Chương IV

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:54:11
Lượt xem: 399

10.

"KHÔNG!"

Con phượng hoàng đen đó đưa tôi trở lại hồ Thanh Tuyền.

Thổ Địa đang đứng trước mặt ta, ôm Huyền Dạ vào trong lòng: “Nha đầu, mới đó đã trở về rồi à?”

Hai hàng lệ chảy dài: "Huhuhu, Thổ Địa à, Đại Ma Vương c.h.ế.t rồi sao?"

Tôi khóc, đứa bé cũng khóc theo.

Một nhỏ một lớn cùng lúc khóc òa lên khiến Thổ Địa đau đầu, ông làm phép á khẩu cả hai.

"Nha đầu đừng khóc nữa, Thượng Cổ Ma Tôn sao có thể dễ c.h.ế.t như vậy? Ngươi cho rằng hắn là từ giấy tạo nên hay sao?"

Tôi: "Hức hức hức."

Thổ Địa thở dài: "Còn nhớ lúc đó hắn cũng bị thương nặng như vậy, rơi xuống hồ Thanh Tuyền, sau đó cũng không phải lành lặn rồi đó sao."

Khi đó, tôi đang tu luyện ở Hồ Thanh Tuyền, vừa ngước lên liền thấy một con rồng đen lớn đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Con rồng đen toàn thân đầy vết thương và đang hấp hối, cái đầu rồng to lớn của nó mắc kẹt trên tảng đá, đôi mắt đen láy lạnh lùng và sắc bén.

Tôi nhìn anh mà khóc.

M* nó, ngôi nhà tôi vừa dùng chút linh lực ít ỏi của mình cố gắng xây nên bị anh ta đập nát thành từng mảnh rồi.

Mắt tôi đỏ hoe, run rẩy bước đến bên anh, anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm rồi im bặt.

Cái nhìn đó làm lòng tôi rung động, có một cảm xúc không lí giải được nảy nở trong tim tôi, khiến tôi không tự chủ được mà rơi nước mắt.

Tôi sợ anh ta sẽ c.h.ế.t ở đó nên đã truyền linh lực của mình cho anh.

Anh vẫn chưa tỉnh lại, nhưng hơi thở đã dần ổn định.

Tôi hỏi Thổ Địa cai quản vùng hồ Thanh Tuyền, ông nói: "Chỉ có Cửu Nguyệt Liên trên vách đá Thiên Tinh mới có thể cứu được hắn."

Tôi rút lui đây.

Bởi vì vách đá Thiên Tinh đầy chướng khí dã quỷ tràn lan, một con hồ điệp thành tinh như tôi lên đó thì chỉ có đường chết.

Nhưng mà nhìn con rồng đen lớn đang hấp hối trước mắt, tôi nghiến răng thử một lần xem sao.

Thổ Địa sợ ta mất cái mạng nhỏ này, liền nói với ta: "Linh lực của ngươi thấp, đi một mình nhất định sẽ chết, nếu trên người có vảy rồng của Ma Tôn Thượng Cổ bảo hộ, có lẽ nó suôn sẻ phần nào.”

Tôi lắc đầu ngơ ngác: "Kiếm đâu ra một tên Ma Tôn Thượng Cổ?"

Thổ Địa chống nạng chỉ vào con rồng đen xì đang nằm dưới đất: "Chính là nó."

Tôi: "……"

Tôi sốc đơ cả người.

Ma Tôn Thượng Cổ - một nhân vật bất khả chiến bại, lục giới ai nấy nghe danh đều phải khiếp sợ, nghe nói ngay cả Thiên Đế cũng tôn kính nhường hắn 3 phần, vậy rốt cuộc là thần thánh phương nào lợi hại như vậy đến hắn cũng bị đả thương?

Nhưng, bây giờ không phải là lúc để bàn về chuyện đó.

Hơi thở của hắn càng lúc càng yếu đi, nếu còn không chữa trị kịp thời, e rằng Ma Tôn Thượng Cổ sẽ biến thành Ma Tôn Chết Cổ.

Tôi rút một chiếc vảy rồng từ cơ thể hắn rồi vội vã đến vách đá Thiên Tinh.

Nhờ có vảy rồng bảo vệ cơ thể nên tôi có thể di chuyển suốt quãng đường thuận lợi lấy được Cửu Nguyệt Liên.

Không dám chậm trễ, lấy được Cửu Nguyệt Liên tôi vội vàng quay về hồ Thanh Tuyền rồi làm theo phương pháp mà Thổ Địa chỉ cho con rồng đó ăn.

Vài giờ sau, vết thương trên người con rồng lớn đó từ từ lành lại, quanh người hắn có một luồng tà khí nhàn nhạt, một lúc sau, luồng khí này càng mạnh lên, sau đó lại tan biến, trước mắt hiện ra một người con trai dung mạo xuất thần với mái tóc đen nhánh trải dài trên nền đất.

Tôi nhìn anh ta cảm thấy vô cùng quen thuộc.

Cảm xúc lúc trước lại trào dâng trong lòng, tôi đưa tay ra chạm vào mặt thì phát hiện mình lại khóc.

Thật lạ lùng.

Kể từ lúc gặp con rồng đen c.h.ế.t tiệt này, nước mắt cứ vô duyên vô cớ rơi hoài.

Hắn từ từ mở mắt ra nhìn tôi.

Đôi mắt ấy vô cùng đẹp đẽ, trong đó tựa như có ngàn vạn vì sao, chỉ cần nhìn một lần liền bị cuốn vào trong.

"Ngươi. . . " Hắn dường như có lời muốn nói nhưng lại thôi, thấp giọng hỏi: "Là ngươi đã cứu ta?"

Tôi gật đầu.

Tôi hỏi anh ta, "Anh tên gì?"

Anh ấy nhìn vào mắt tôi và nói từng chữ: "Nhiễm Thanh."

Tôi gãi đầu: "Ngươi còn có tên, thật là tốt. Tôi còn chưa có tên, chỉ có một người bạn duy nhất là Thổ Địa, cứ luôn miệng gọi tôi là nha đầu này nha đầu nọ. "

Anh mở lời: "Vậy tôi đặt cho cô một cái tên?"

"Được đó được đó"

"Quy Chiếm Mộng Linh Hi, Cái Thiên Chấn Ngô Quá*, cái tên Linh Hi thế nào?"

* Cái này là 2 câu thơ trong bài thơ “录梦篇” (Lục Mộng Thiên) của một nhà thơ thời Tống tên là Hoàng Đình Kiện, mình cũng không rõ về nghĩa lắm nên mình ghi nguyên bản Hán Việt trích dẫn luôn nhá :((

Linh Hi?

Nghe cũng hay đó chứ.

Ngày đó, tôi dùng Cửu Nguyệt Liên cứu mạng hắn, còn hắn lại đặt cho tôi một cái tên.

Quãng thời gian đó, hắn ở hồ Thanh Tuyền dưỡng thương.

Hôm đó, ta lén lút trộm mấy vò rượu của Thổ Địa, thừa dịp say rượu, ta đã cướp đi sự trong trắng của tên Đại Ma Vương, ngày hôm sau tỉnh rượu tôi liền tẩu thoát.

Đó là cái đêm mà phát sinh ra Huyền Dạ.

Sau hôm đó, tôi phát hiện ra mình có thai, càng không dám sử dụng linh lực ở nhân gian vì sợ tên đó sẽ phát hiện ra

Nhưng dù có trốn tới chân trời góc bể đi nữa thì hắn vẫn tìm thấy tôi.

Tôi nhìn bầu trời đêm, lẩm bẩm nói: "Đại Ma Vương, tôi chờ anh quay lại, Huyền Dạ cũng vậy."

Vài ngày sau, tôi tỉnh dậy và thấy Đại Ma Vương đang ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi dụi dụi mắt, còn tưởng là ảo giác: “Đại Ma Vương, là anh sao?”

Hắn gật đầu.

Tôi không dám tin vào mắt mình, vươn tay nhéo cánh tay của hắn, nhìn thấy những vết đỏ dần hiện lên, tôi dở khóc dở cười: “Là thật, không phải mơ a, huhuhuhu Đại Ma Vương, anh không bị làm sao! Thật quá tốt rồi, tôi cứ nghĩ rằng anh đã bỏ mạng rồi."

Anh ôm lấy tôi: "Đồ ngốc, tôi không dễ c.h.ế.t như vậy đâu."

11.

Dường như lần quay lại, tính tình hắn đã khác xưa rất nhiều.

Nhớ lại cái hồi mà còn ở Ma Giới, hắn là kẻ ác độc khát máu.

Ai không vừa mắt liền g.i.ế.c không nói nhiều, số người bị rút cạn linh lực nhiều vô kể không đếm xuể.

Nhiễm Thanh đứng trước mặt không giống Nhiễm Thanh mà tôi quen biết trước kia.

Đại ma vương mà tôi biết, mặc dù hắn không hay cười nhìn không có cảm tình, nhưng lại vô cùng mềm lòng và tốt bụng, trong những ngày dưỡng thai ở Ma Giới, có thể nghe ra được yêu ma ở Ma Giới rất kính trọng hắn.

Hắn bây giờ cả người tỏa ra sát khí không hề giống trước kia.

Nghĩ đến hôm đó một sợi hồn phách kia đã đ.â.m một đao xuyên qua người Nhiễm Thanh, ắt hẳn trên người hắn phải có một vết sẹo, nếu không có thì chắc chắn hắn không phải Nhiễm Thanh.

Tôi đặc biệt nấu một bát canh cho Nhiễm Thanh, hắn đang ngưng khí định thần trong phòng, thấy tôi bước vào mới từ từ mở mắt ra.

"Vào đây làm gì?"

“Tôi mang bữa khuya đến cho anh, tốn rất nhiều sức mới nấu ra đấy.” Lúc đưa bát cho hắn, tôi cũng hơi chột dạ, sợ hắn sẽ phát hiện ra điều lạ thường.

Nhưng hắn căn bản không thèm để ý, cứ thế mà cầm lấy bát uống không mảy may nghi ngờ.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian một tách trà trôi qua, Đại Ma Vương cũng đã ngủ thiếp đi.

Đối với yêu ma bình thường mà nói, đan dược này có thể làm cho hắn ngủ mười ngày nửa tháng, nhưng nếu là Ma Tôn Thượng Cổ thì tôi thực sự không dám chắc.

Chính vì vậy nên tôi phải hành động nhanh gọn lẹ.

Nhìn Nhiễm Thanh nằm trên giường, tôi hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng cởi quần áo của hắn ra.

Cởi quần áo ra, quả nhiên có một vết đ.â.m trên n.g.ự.c trái.

Vết thương còn chưa lành hẳn, nhìn có chút gớm ghiếc.

Hắn……

Hắn đúng thật là Đại Ma Vương.

Chợt có một bàn tay nắm lấy tôi, tôi giật mình ngước lên.

Nhiễm Thanh nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu: "Cô đang làm gì vậy?"

"Tôi, tôi, tôi. . .ây da, Đại Ma Vương, tôi thấy ngài ngủ rồi, tôi muốn đắp chăn cho ngài, kẻo lại cảm lạnh."

“Ồ?” Anh nhếch môi cười, “Sợ tôi bị cảm còn cởi quần áo tôi à?”

Tôi: "……"

Anh lật người dậy kéo tôi đè xuống giường, ánh mắt trầm lặng như biển.

“Anh anh anh, anh muốn làm gì?” Tôi lo lắng đến mức nói lắp.

Nhưng hắn lại không nói gì, ánh mắt nóng như lửa đốt, đột nhiên, môi tôi bị một thứ gì đó bịt lại, hắn quấn lấy tôi như ngọn lửa, tôi liều mạng vùng vẫy kháng cự, nhưng giống như dã tràng xe cá, căn bản chả có tác dụng gì..

"Đại Ma Vương!"

Tiếng hét của tôi cuối cùng cũng kéo được hắn quay về thực tại, hắn đột nhiên đẩy tôi ra, vừa thở hổn hển vừa ôm lấy n.g.ự.c mình, hai mắt đỏ ngầu.

"Đại Ma Vương, anh làm sao..."

“Đừng tới gần tôi, cút ra ngoài,” Hắn thét lên.

"Nhưng mà anh..."

Hắn ngừng nói, phất tay áo một cái tôi liền bay ra khỏi phòng.

Tôi đứng bên ngoài, thẫn thờ nhìn cánh cửa đóng chặt.

Tôi có thể chắc chắn rằng hắn ta là Đại Ma Vương Nhiễm Thanh, nhưng có thể đã có điều gì diễn ra vào cái hôm thu thập hồn phách đó.

Một phách còn sót lại đó vẫn hoạt động độc lập trong cơ thể của Đại Ma Vương, và thậm chí còn muốn thay thế anh ta.

Đó là lý do tại sao Ma Vương gần đây lại lạ như vậy.

Tôi phải tìm ra cách giúp hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-toi-mang-thai-dua-con-cua-ma-ton/chuong-iv.html.]

Nếu một ngày nào đó, hồn phách đó chiếm được thân thể Đại Ma Vương, thì e rằng Lục giới sẽ phải chìm trong biển máu.

Tôi giao Huyền Dạ cho Chỉ Phong chăm sóc.

Chỉ Phong tỏ vẻ chán ghét ra mặt: "Cô kêu ta nuôi đứa bé hộ cô là ta phải nuôi à, dựa vào gì mà ta phải giúp cô?"

Chỉ bằng một câu nói của tôi có thể chặn được miệng hắn: "Bởi vì đây là tiểu chủ tử của ngươi."

Đi được mấy bước, tôi xoay người căn dặn: "Chăm sóc cho đứa bé, bảo vệ Đại Ma Vương cho tốt, tôi đi nhanh rồi về."

Chỉ Phong chắc hẳn cũng đoán ra được, hắn bế đứa bé lên rồi đáp lại: “Chỉ có cô mới cứu được Ma Tôn.” Hắn là thú cưỡi của Ma Tôn Nhiễm Thanh, có thể được xem là người thân cận nhất, không thể không nhận ra sự khác thường của chủ nhân mình.

Tôi quay về hồ Thanh Tuyền.

Thấy tôi về, Thổ Địa òa khóc: “Nha đầu à, ta nhớ con lắm”.

"Chuyện đó để sau đi, Thổ Địa à, ông có cách hợp nhất hồn phách lại với nhau không?"

Thổ Địa: "Ta là Thổ Địa, không phải bách khoa toàn thư."

Mặc kệ cho tôi có nài nỉ như nào đi nữa, ông cũng chỉ miễn cưỡng nói ra một câu: “Muốn hợp nhất hồn phách thì chỉ có một cách mà thôi.”

"Cách gì?"

Địa chủ do dự: "À, thôi quên đi, không nói chuyện này nữa."

Tôi giận dữ suýt nữa nhổ râu của anh ta: "Người rốt cuộc có nói hay không!"

Ông ấy thở dài bất lực: "Ta nói, ta nói, muốn hợp nhất hồn phách cách duy nhất chính là hoán đổi sinh mệnh, nói cách khác, nhất định phải có một linh thể thuần khiết tiến vào thân thể hắn giúp người đó khôi phục và thu nạp các hồn phách còn lại, nhưng nếu làm như vậy, linh thể thuần khiết sẽ tiêu tán sau khi hợp nhất xong, con hiểu ý của ta chứ?"

Một linh thể thuần khiết….

Tôi chỉ vào bản thân: “Thổ Địa, người xem linh thể của con có đủ thuần khiết chưa?”

Tôi là một linh thể hồ điệp thuần khiết tu luyện ở hồ Thanh Tuyền hàng ngàn năm, người duy nhất tiếp xúc qua là Đại Ma Vương.

Không có vết nhơ cũng không nhiễm bụi hồng trần.

Chỉ khi gặp được anh thì tôi mới mở ra thế giới của riêng mình.

Thổ Địa vội vàng lên tiếng: "Linh thể của con căn bản không thuần khiết, mỗi ngày đều nhìn thấy Tiểu Hoàng..."

Tôi vội bịt miệng ông lại: "Không được nói nữa."

Đêm hôm đó, lúc tôi chuẩn bị rời đi, thì Thổ Địa ngăn tôi lại: “Nha đầu à, ta biết con đã hạ quyết tâm, nhưng ta nhìn con lớn lên, trong lòng không nỡ nhìn con cứ thế biến mất khỏi thế giới này. Tới đây tâm sự với lão già là ta vài câu."

Tôi đột nhiên cảm thấy hơi buồn.

Thật ra tôi cũng không muốn hi sinh bản thân mình.

Nhưng một phần là vì tôi là mẹ của đứa bé.

Tôi không muốn nhìn Đại Ma Vương bị khống chế, dần dần mất đi nhân tính, khuynh đảo lục giới, càng không muốn con tôi vừa sinh ra đã phải đối mặt với cảnh đời khốn khổ.

Nếu dùng mạng của bản thân có thể đổi lấy sự an toàn của mọi người, kể cả Lục Giới.

Thành thật mà nói, đó là một món hời.

12.

Trước lúc rời khỏi Ma giới, tôi đã đeo cho Huyền Dạ một chiếc khóa đồng tâm, chiếc còn lại đang ở trên người tôi.

Ngay cả khi tôi không ở bên cạnh nó, tôi vẫn có thể cảm nhận được mọi thứ diễn ra.

Lúc này, khóa sinh mệnh trên cánh tay tôi đột nhiên tỏa sáng, đó là dấu hiệu cho thấy Huyền Dạ đang gặp nguy hiểm.

Tôi lòng nóng như lửa đốt vội vã quay về Ma giới, vừa bước vào Ma giới, tôi đã bị sức mạnh của kết giới đẩy lùi về sau.

"Huyền Dạ, Đại Ma Vương, Chỉ Phong. . . . . ."

Tôi dùng toàn bộ linh lực trong cơ thể để phá kết giới trước mặt, vừa bước vào đã thấy Chỉ Phong nằm trên mặt đất bê bết máu, Huyền Dạ cũng không ở bên cạnh.

Ta vội vàng tiến lên đỡ hắn dậy: "Chỉ Phong, ngươi sao rồi? Đại Ma Vương đâu? Huyền Dạ đâu?"

Chỉ Phong chưa kịp nói đã đã nôn ra một ngụm máu.

Tôi nhanh chóng sử dụng linh lực của mình để bảo vệ tâm mạch của hắn.

Hắn cự tuyệt: "Đừng phí công vô ích nữa, mau đi cứu tiểu chủ tử, Ma Tôn hắn... Hắn hiện tại đã không còn là Ma Tôn nữa rồi."

Tôi hẫng đi một nhịp.

Điều không ai mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra rồi.

"Chỉ Phong, ta đi một lát rồi về, ráng chống cự tới lúc đó." Tôi truyền cho hắn một ít linh lực để cầm cố rồi bay về phía Nhiễm Thanh.

Thì ra Ma Sinh Đường lúc nào cũng đầy ma khí là vì có không ít xác c.h.ế.t của yêu ma nằm bên dưới.

Huyền Dạ đang nằm trong tay hắn ta.

Hắn đang ngồi trên ghế chính điện, mái tóc đen tung bay phất phơ trong không trung, đôi mắt đỏ như máu, trong mắt không hề có cảm tình.

Tôi từng bước tiến lại gần.

“Đại Ma Vương.” Tôi gọi tên hắn, “Nhiễm Thanh, anh còn nhớ tôi là ai không?”

Hắn nhìn tôi với ánh mắt không cảm xúc, rồi đứng dậy và đi về phía tôi mà không nói một lời.

Sau đó hắn ta túm lấy cổ tôi một cách thô bạo.

Tôi không phản kháng.

"Đại Ma Vương, ngài thả đứa bé ra, muốn g.i.ế.c ta muốn làm gì thì làm, nhưng nó là m.á.u mủ ruột rà của ngài, ngài thật sự nhẫn tâm sao?"

Nhiễm Thanh cười lạnh: "Vừa vặn vật về quy chủ."

Đúng là điên rồi!

Đến con của mình còn nỡ g.i.ế.c thì g.i.ế.c sạch Lục giới e chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Tôi đã từng đặt kỳ vọng về hắn, nhưng bây giờ một chút cũng chẳng còn.

Chẳng còn cách nào nữa.

Tôi chỉ có thể một mạng đổi một mạng mà thôi.

Ta cười nói: "Ma Tôn, ngài còn nhớ rõ những gì đã hứa với tôi lúc ở hồ Thanh Tuyền không?"

Hắn dừng lại.

Tôi cười nhạt: “Ngài nói sẽ dẫn tôi đi xem núi sông khắp thiên hạ, cảnh sắc thay đổi mà.”

Đôi mắt hắn khẽ chớp.

"Tôi biết Cẩu Đản thực ra là ngài. Mặc dù ngài không có ký ức của Cẩu Đản, thế nhưng chắc chắn hai người là một, hơn nữa Cẩu Đản còn rất thương tôi."

Những gân m.á.u trong mắt hắn dần nhạt đi.

Thế nhưng ngay tức khắc lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng ban đầu: "Là hắn ta yêu ngươi, không phải ta."

Không nghi ngờ gì nữa, một sợi hồn phách đó đang chiếm giữ cơ thể của Đại Ma Vương.

“Vậy tôi chỉ có thể tìm hắn trở về.” Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng vàng lóe lên, tôi hóa thành một con hồ điệp vàng, chui tọt vào trong cơ thể hắn.

Linh căn của Đại Ma Vương bị phân tán tứ phương bốn ngã, nơi trú ngụ linh hồn của hắn giờ đã bao trùm một luồng khí đen huyền.

Luồng sáng vàng chậm rãi chiếu vào trong linh căn, từng mảnh linh căn vỡ nát dần dần hợp nhất lại với nhau, khí đen tan đi, linh căn quay về đúng chỗ.

Nhưng chỉ một lát sau, đám khí đen đó lại tụ họp lại sống dậy lần nữa, tôi chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tập trung toàn bộ linh lực truyền vào hai thân cánh, một lần nữa vẫy cánh đập ra những luồng ánh sáng vàng chói mắt.

Trước kia khi còn ở hồ Thanh Tuyền, tôi chỉ là một con bướm vô lo vô nghĩ, ước nguyện lớn nhất của tôi trong cuộc đời này là đọc hết tất cả thoại bản trên đời, ăn hết món ngon trên đời, du ngoạn ngắm nhìn hết thảy núi non vạn dặm.

Nhưng giờ đây, tôi là mẹ của Huyền Dạ, là nương tử của Đại Ma Vương.

Hồ điệp vỗ cánh, vạn vật sinh sôi.

Lập lờ trong những tia sáng vàng đó, tôi dường như lại được nhìn thấy Nhiễm Thanh, anh ấy nhìn tôi dịu dàng và lặng lẽ, trong mắt hiện lên hàng vạn tình cảm.

"Đại Ma Vương, vĩnh biệt."

Tia sáng cuối cùng biến mất, vết nứt cuối cùng trên linh căn đã được vá lại, khí đen tiêu tán, linh căn ánh lên màu vàng nhạt.

Tôi yên tâm mỉm cười.

Giây tiếp theo, một tia sáng trắng lóe lên, khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã nằm trong lòng của Đại Ma Vương.

Hắn đang khóc.

Tôi đưa tay, định lau nước mắt cho anh, nhưng thấy cơ thể đang dần tan biến.

Tôi cười khổ nói: "Đại Ma Vương, ngài vẫn luôn miệng nói tôi khó dạy thành tài* nhưng hôm nay tôi đã làm một chuyện cực kỳ vĩ đại sao? Ngươi nhất định phải ghi lại công trạng của tôi, cho người của Ma giới, thậm chí cả Lục giới xem." .

*Nguyên văn: 朽木不可雕也 (Luận Ngữ - Khổng tử: Gỗ mục thì không thể đẽo thành công. dùng để hình dung người ko thể làm nên thành công gì; hoặc sự vật; cục thế hư hoại không thể cứu vãn) - tham khảo Hanzii.

Đôi mắt hắn cũng dần trong trẻo trở lại, vẻ ngoài cũng dần trở lại như ngày thường, vẫn đang không ngừng truyền linh lực vào người tôi.

Dưa ngọt ngày hè

Bàn tay đang truyền linh lực vào cơ thể yếu ớt của tôi run lên từng hồi.

Tôi từng hỏi hắn: "Ngài là Ma Tôn Thượng Cổ, toàn năng vạn năng, thế trên đời này có cái gì có thể làm ngài sợ không?"

Giờ thì tôi hiểu ra rồi, anh ấy là sợ mất đi tôi.

Những luồng linh lực từng chút một được truyền vào căn bản không có tác dụng gì với tôi.

Tôi kéo tay anh xuống: “Đừng phí công vô ích nữa, Đại Ma Vương, trước khi hoàn toàn tiêu tán, anh có thể nào ôm tôi một cái được không?”

Anh kéo tôi vào lòng với đôi tay run rẩy.

Tôi có thể cảm thấy linh lực trong người đang dần tan biến: "Đại Ma Vương, thực ra tôi đã sớm nhận ra Cẩu Đản đó chính là ngài rồi."

Anh không nói, nước mắt lăn dài trên mặt.

Đó là nước mắt của anh.

Ta giật giật khóe miệng: "Từng hành động cử chỉ của anh với Cẩu Đản đều giống hệt nhau, là anh chấp nhận để linh thức của Cẩu Đản chăm sóc cho tôi và Huyền Dạ, những điều này tôi đều biết cả."

"Hơn hết, những bộ y phục mà anh may cũng rất đáng yêu."

"Thực ra thì tôi vẫn thích anh làm một Cẩu Đản nhàn hạ, cả nhà ba người chúng ta cũng sống một cuộc sống yên bình hạnh phúc."

"Tôi rất muốn được một lần nữa uống canh cá anh làm, đáng tiếc không còn cơ hội nữa."

"Còn có Huyền Dạ, tôi còn chưa đối tốt với thằng bé được ngày nào."

Nhiễm Thanh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: "Linh Hi, tôi sẽ không để cô c.h.ế.t đâu."

Tôi cười một cách yếu ớt: "Ngài đặt cho tôi tên, tôi dùng tính mạng này báo đáp lại, chỉ là trên đời này sẽ không còn con hồ điệp tinh nào lên Linh Hi nữa."

“Tôi sẽ không để cô c.h.ế.t đâu.” Hắn gằn từng chữ.

Tôi từ từ nhắm mắt lại.

Ma Tôn Thượng Cổ, không có chuyện gì là làm không được, duy chỉ có một chuyện đó là cứu sống tôi.

Cũng tức là cướp người c.h.ế.t từ tay Diêm Vương. 

Loading...