Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Tôi mang thai đứa con của Ma Tôn - Chương III

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:53:32
Lượt xem: 436

07.

Cẩu Đản với Nhiễm Thanh có nhiều hành động nhỏ rất giống nhau.

Ví như Nhiễm Thanh Thuận tay trái, Cẩu Đản cũng vậy, Nhiễm Thanh dị ứng hành tây, Cẩu Đản cũng hắt hơi khi gặp hành tây, mỗi khi bị choáng, Nhiễm Thanh hay Cẩu Đản cũng đều sẽ sờ vào cổ tay.

Mặt mũi giống nhau còn có thể coi là trùng hợp, thế nhưng đến từng cử chỉ hành vi nhỏ đến sở thích đều giống nhau thì có phần hơi bất thường.

Không lẽ Cẩu Đản thật sự là Nhiễm Thanh?

Hắn đang đùa tôi à?

Chỉ vì để đùa với tôi mà anh ta không ngại cất công đi xây dựng lại một hình tượng mới?

Sự hy sinh này cũng lớn quá rồi.

“Cô cười cái gì vậy?” Cẩu Đản, người đang mang súp cá bước vào phòng, nghi ngờ hỏi tôi.

Anh một thân y phục trắng, eo thon, tóc dài búi lỏng, tùy ý buộc bằng trâm gỗ, dáng người tao nhã.

Tôi sững sờ trong giây lát.

Thật sự là…. quá đẹp rồi.

Còn đẹp hơn cả một người con gái là tôi.

“Uống canh đi, sáng nay tôi mới câu được cá, cô cần dưỡng thương.” Anh múc cho tôi một bát canh cá.

Tôi nhấp một ngụm, mắt sáng lên: “Tay nghề nấu ăn ngon như vậy không đi làm đầu bếp thật là uổng phí.”

Anh cười khúc khích: "Thật sao?"

Những ngày tháng bình bình yên yên gắn bó với Cẩu Đản cứ thế trôi qua.

Ban ngày thỉnh thoảng anh xuống núi đi chợ đổi chút đồ, mỗi lần trở về đều mang dưa, bánh ngọt và thoại bản cho tôi.

Vào ban đêm, chúng tôi sẽ tận hưởng bóng mát trong sân và ngắm sao.

Tự do tự tại chẳng qua cũng chỉ có vậy.

Cẩu Đản đúng là một người tốt, trong những ngày tôi rơi xuống vách núi, tôi được anh ấy nuôi dưỡng trắng trẻo béo tốt, khuôn mặt từ trái xoan biến thành khuôn mặt tròn nhỏ nhắn.

Khi mùa xuân đi và mùa thu đến, bụng tôi ngày một nặng hơn.

Đứa bé sắp chào đời, trên núi luôn có sấm chớp mưa lớn.

Tôi lo lắng cho sự an toàn của Cẩu Đản, nên không để anh mạo hiểm xuống núi.

Nhưng đồng thời, tôi cũng lo lắng cho chính mình.

Bởi Nhiễm Thanh từng nói, ma thai khó thụ thai, tính mạng có thể gặp nguy hiểm, nếu không có linh lực mạnh mẽ bảo vệ thì e rằng có thể một xác hai mạng.

Vì vậy, đây cũng là lý do tại sao Nhiễm Thanh đuổi theo tôi những 30 ngàn dặm để trói tôi bắt về Ma giới.

Vào ngày đứa bé chào đời, Cẩu Đản đã đi chợ rồi.

Trên trời mây đen kéo đến, cuồng phong từ dưới đất bốc lên, cửa sổ bị gió to đập mạnh, tôi vừa đau vừa lạnh, đầu óc hỗn loạn, thường xuyên cảm thấy không thở được.

“Nhiễm Thanh cái đồ khốn nạn, anh sao còn chưa xuất hiện, nếu tôi cùng con trai có xuống địa ngục cũng không tha cho anh” Tôi mắng.

Đột nhiên, một tia sét xé toạc bầu trời.

Sấm sét dần dần ngừng lại, gió to ngoài cửa cũng đột nhiên ngừng lại, tôi nhìn về phía đó, một bóng người đứng ở cửa.

Người đàn ông mặc áo choàng đen có mái tóc đen và khuôn mặt đen.

Không phải Cẩu Đản, là Nhiễm Thanh.

“Anh… Anh cuối cùng tới rồi.” Nói xong lời này, tôi liền ngất đi.

08.

Tỉnh dậy một lần nữa, tôi chỉ cảm thấy trong người vô cùng sảng khoái.

Lửa than bên cạnh kêu lách tách, tôi mở mắt ra đã thấy Nhiễm Thanh ngồi bên giường.

Hắn dường như đã tiêu hao rất nhiều linh lực, sắc mặt tái nhợt, nhưng trên người vẫn tỏa ra ma khí mạnh mẽ như trước kia.

Thấy tôi tỉnh lại, anh nhíu mày, giọng nói trầm thấp mà mềm mại: “Ngươi có còn cảm thấy không khỏe chỗ nào không?”

Tôi sờ vào bụng và nó đã xẹp xuống.

Mịe nó, tôi vậy mà ngủ thiếp đi trong lúc đẻ?

Tôi biết nếu không có sự giúp đỡ của Ma Tôn, tôi chắc chắn sẽ không thể sinh ra đứa trẻ này.

Lúc ở trong Ma giới, tôi đã được đọc kinh điển, ở đây rất khó sinh con, cả mẹ và con đều luôn cận kề cái chết, khi đẻ, cần phải có người hỗ trợ rất nhiều linh lực, bằng không sẽ xảy ra trường hợp một xác hai mạng.

Nhưng người truyền đi linh lực cũng rất nguy hiểm, chỉ cần một chút không cẩn thận cũng có thể mất mạng như chơi.

Tôi chỉ nhớ đại khái là như vậy.

Lúc một đứa bé ở Ma Tộc được sinh ra là lúc quyết định liệu gia đình 3 người sẽ cùng sống một cuộc sống hạnh phúc, hay cùng nhau xuống đoàn tụ dưới hoàng tuyền.

Hơn nữa tôi đang mang trong mình giọt m.á.u của Ma Tôn, nguy hiểm có thể nói là tăng gấp bội.

Khi đó tôi hỏi hắn: "Đại Ma Vương, nếu tôi sinh con gặp nguy hiểm, ngài có vì tôi mà mạo hiểm không?"

Hắn không trả lời.

Tôi ít nhiều gì cũng càm thấy buồn.

Vừa nghĩ tới đây, Ma Tôn ho nhẹ một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, từ trong miệng nôn ra một ngụm máu.

Tôi kinh hãi: "Đại Ma Vương, ngài làm sao vậy?"

Bất chấp vết m.á.u nơi khóe miệng, ánh mắt như tuyết: "Ngươi gọi ta có chuyện gì?"

Chết mịe rồi, cái miệng hại c.h.ế.t cái thân.

"Ma Tôn, anh. . ."

“Tôi thích cô gọi tôi Đại Ma Vương.” Hắn ngắt lời tôi, “Bởi vì nó gợi nhớ về những kỉ niệm cũ trước kia.”

Trước kia….

Tôi có bao giờ gọi anh ta bằng cái tên “Đại Ma Vương” hả?

Tôi đứng dậy định truyền linh lực cho hắn, nhưng hắn ngăn lại:

“Không sao, một lát sẽ hồi phục lại thôi, cô đi xem đứa nhỏ đi.”

Tôi nhận ra, thế mà cái tên này không gọi tôi là "ngươi" nữa.

Tôi bước đến gần để xem đứa trẻ.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, tôi cau mày buột miệng: “Xấu quá.”

Đứa bé sơ sinh đỏ hỏn, nhăn nheo như một con khỉ con.

Nhiễm Thanh nhếch khóe môi: “Giống cô.”

Tôi: “...”

“Cẩu Đản đâu?” Tôi nhận ra Cẩu Đản đã biến mất.

Nhiễm Thanh nhẹ nhàng nói: "Hắn đang ở trong cơ thể ta."

Tôi: “.......”

Đầu tiên, sao tên này hắn biết được Cẩu Đản là ai, thứ hai, không lẽ hắn ăn mất Cẩu Đản rồi?

Hắn dường như đoán được trong lòng tôi đang suy nghĩ cái gì, bất đắc dĩ nói: "Cô đọc thoại bản nhiều quá rồi, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ linh ta linh tinh, hắn là một phách của ta, hiện tại đã quay về trong cơ thể ta rồi."

Tôi: “....”

Lại chuyện gì nữa đây???

Cẩu Đản là Ma Tôn, Ma Tôn chính là Cẩu Đản, thật đúng là biết cách làm người khác lo lắng không yên mà.

Tôi sững sờ: “Cẩu Đản chỉ là một hồn phách trong người anh?”

Cẩu Đản: "..."

"Chuyện gì đang diễn ra vậy trời? Tại sao hồn phách của hắn lại ở trong núi, và làm thế nào mà còn có thể biến thành hình người?"

Hắn không trả lời, nhưng chỉ với một cái vẫy tay, một bóng người màu trắng xuất hiện cạnh giường tôi, đó chính là Cẩu Đản

Anh dịu dàng nhìn tôi.

“Cô cứ ở lại đây chăm sóc bản thân và đứa bé cho tốt, tôi phải rời đi một thời gian,” anh nói.

Tôi túm lấy anh: "Anh đi đâu vậy?"

Nhiễm Thanh thay anh trả lời: "Hắn đi tìm một phách khác, nếu trước ngày mặt trăng m.á.u vẫn chưa tìm được, thì linh hồn của hắn sẽ bị phân tán."

Trước ngày mặt trăng đỏ?

Không phải chính là hôm nay sao?

Ta kinh hãi: "Đại Ma Vương, sao ngươi không nói sớm?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-toi-mang-thai-dua-con-cua-ma-ton/chuong-iii.html.]

Hôm nay hắn đã tiêu tốn rất nhiều linh lực truyền cho tôi, giờ lại phải vội vàng đi tìm thân xác trú ngụ khác.

Thế cũng quá thảm rồi!

Anh kéo tay tôi ra: "Cô không cần lo, tôi tự mình có cách."

Thấy tôi không nói gì, anh khẽ xoa đầu tôi, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Chăm sóc bản thân cho tốt, đợi tôi quay lại.”

“Ồ.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Cẩu Đản lại quay lại cơ thể của Nhiễm Thanh.

Nhiễm Thanh liền rời đi ngay trong đêm.

Tôi nhìn đứa bé mới sinh trong nôi, trong đầu liên nảy ra một ý tưởng.

Ngày hôm sau, tôi lần theo dấu vết tìm thấy Đại Ma Vương trong một quán trọ nhỏ.

Nhờ có bột linh hồn tôi mới có thể dễ dàng tìm thấy hắn.

Khi nhìn thấy tôi, trong mắt hắn hiện lên ba phần kinh ngạc, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần tức giận: "Cô đi theo làm gì?"

"Đều sắp xếp ổn thỏa rồi, ta đã đem Huyền Dạ giao cho Thổ Địa rồi. Ngài ấy đã dõi theo ta lớn lên, nhất định sẽ bảo vệ tốt con trai của chúng ta."

"Huyền Dạ?"

"Tên của con trai chúng ta, anh là một người cha quá vô trách nhiệm, chạy thì chạy cũng không thèm đặt cả tên cho thằng nhỏ."

Hắn lạnh lùng nói: "Cô không nên tới đây, sẽ gặp nguy hiểm..."

"Đứa nhỏ là do anh sinh ra, nó đã nhận anh làm cha rồi, tôi phải thay Huyền Dạ chăm sóc cha nó thật tốt. Nhỡ đứa trẻ lớn lên không có cha thì tôi phải giải thích thế nào với nó?"

Nói xong, tôi ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhiễm Thanh đang nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Trong đôi mắt kia, có một loại tình cảm mà tôi nhìn không thấu được, dường như trộn lẫn với đủ loại cay đắng, bất lực và cả một chút đau lòng.

Tôi :"……"

"Đại Ma Vương, ngươi sao vậy?"

Anh khẽ thở dài: "Cô ồn ào quá."

Được rồi, tôi im lặng là được mà ...

09.

Chúng tôi ăn mặc như những cặp phu thê bình thường và sống trong nhà trọ.

Vừa bước vào quán trọ, tôi đã thấy bầu không khí khác thường.

Kể từ lúc nhận được linh lực của Đại Ma Vương, tôi cảm giác nội công trong người mình hình như tăng lên một bậc.

"Đại Ma Vương, cái quán trọ này có gì không đúng lắm."

Anh nhìn sang tôi: “Cô cuối cùng cũng được việc hơn rồi, không còn chỉ biết ăn như trước kia”.

Tôi: "……"

Trước khi khen tôi của trước kia cần phải nhìn nhận tôi của bây giờ, hình như măng trên núi đều bị tôi ăn sạch rồi thì phải.

"Nếu tôi không nhầm thì một phách của tôi đang ở đây."

Buổi tối, chúng tôi ngủ chung một phòng.

Dù thành thân với nhau đã lâu, thậm chí còn sinh ra cả một đứa nhóc rồi, nhưng cũng chỉ có đúng lần đó, nên bây giờ, tôi cũng chỉ biết ngượng ngùng ôm gối: “Cô nam quả nữ ở chung một phòng, ít nhiều gì cũng không tiện, hay là để tôi ngủ dưới đất cho?"

“Được.” Nhiễm Thanh tự nhiên ngồi ở trên giường, cởi áo choàng bên ngoài, chuẩn bị ngủ.

Tôi :"……"

Có còn là nam nhân không vậy, tôi mới sinh còn yếu, hắn lại cho tôi ngủ dưới đất?

Tôi oán hận nhìn hắn, còn chưa kịp mở miệng chửi bới, đột nhiên quay người lại thì đã ở trên giường, Đại Ma Vương còn đắp chăn cho ta.

"Đại Ma Vương……"

“Ngủ đi.” Hắn nằm quay lưng về phía tôi, mái tóc dài như thác nước, dù là nhìn từ phía sau cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

Tôi nhếch khóe môi an tâm nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, tôi thức dậy đi vệ sinh.

Vừa mở mắt ra, liền thấy quán trọ đã biến mất, xung quanh bao trùm yêu khí, mây đen cuồn cuộn, cát vàng đầy trời.

Còn tôi đang ở trong kết giới an toàn.

Tôi đột ngột đứng dậy và nhìn quanh tứ phía tìm Đại Ma Vương.

Đột nhiên, một bóng người đứng chắn trước mặt tôi, không ai khác là Nhiễm Thanh.

Chỉ là hắn dường như có chút khác trước đây, ánh mắt vẫn nghiêm nghị lạnh lùng, nhưng bên trong lại có thêm vài phần tà ác tính toán.

Anh đưa tay về phía tôi: "Linh Hi, lại đây."

Không đúng, hắn ta không phải Nhiễm Thanh.

Tôi thận trọng lùi lại.

Thấy tôi lùi lại, nụ cười trên mặt hắn hơi nhạt đi, cũng ngừng hành động, tung ra một đòn yêu khí phá vỡ kết giới, thấy chiêu cuối của hắn hướng về phía tôi, tôi theo bản năng kêu lên: "Đại Ma Vương, cứu tôi!"

Ngay tức khắc, Nhiễm Thanh liền xuất hiện trước mặt tôi, chặn đòn sát thủ cho tôi.

Hắn ta bị Nhiễm Thanh ép lùi lại vài bước, sau khi ổn định lại, hắn ta cười lạnh: "Nhiễm Thanh, ngươi thay đổi rồi."

Tôi run giọng nói: "Hắn ta là ai, chẳng lẽ là một phách kia của ngươi sao?"

Tại sao hồn phách này lại đáng sợ như vậy.

Nhiễm Thanh cúi đầu nhìn tôi, trầm giọng nói: “Có bị thương không?”

Tôi lắc đầu.

Ánh mắt anh dịu đi một chút, anh gạt tôi sang một bên, rồi từng bước đi về phía trước.

Mỗi bước đi của hắn lại lưu lại dấu ấn hoa sen nhỏ.

Vẫn là hoa sen màu đen.

"Ngươi là một hồn phách của ta, ta không muốn làm tổn thương ngươi, mau trở về chỗ của ngươi đi."

Một phách đó của Nhiễm Thanh cất lên tiếng cười tà ác rồi rút ra một pháp khí.

Nhiễm Thanh sắc mặt trầm xuống: "Nhiễm Nguyệt."

Thế quái nào mà Nhiễm Nguyệt - pháp khí của Đại Ma Vương, lại có thể nằm trong tay một hồn phách?

Lòng tôi chợt cảm thấy lo lắng.

Chỉ là một hồn pháp mà lại có pháp thuật mạnh mẽ như vậy, hơn nữa hiện tại trong tay hắn còn có pháp khí Nhiễm Nguyệt, thế thì chẳng phải Đại Ma Vương đang ở tình thế bất lợi sao?

Đột nhiên, hắn ta c.h.é.m ra một đao, một đao này uy lực mạnh như vũ bảo, xung quanh tỏa ra vô số tà khí đáng sợ đang hướng về phía chúng tôi.

Thấy kết giới của tôi sắp bị phá hủy bởi thanh đao, Đại Ma Vương đứng ra phía trước chặn cho tôi.

Hắn nôn ra một ngụm máu.

Ta kinh hãi, đập kết giới: “Đại Ma Vương, anh làm sao đấy, không cần để ý tôi đâu, anh cứ chạy trước đi.” Một phách này không ngờ lại lợi hại như vậy, hiện tại linh lực của đại ma đầu không ổn định, chỉ sợ hắn sẽ không có thể chống đỡ được nữa.

Dưa ngọt ngày hè

Hắn cười, lau đi vệt m.á.u nơi khóe miệng: "Cô bảo tôi chạy?"

Đánh không lại thì chạy chứ còn phải làm sao nữa…

Nếu đến tính mạng không còn thì làm sao mà đánh tiếp được.

Lại một đao mang theo ma khí xuyên qua gió, Nhiễm Thanh ánh mắt sắc bén, dùng lòng bàn tay giữ lại.

Một sợi hồn phách cười nói: "Ma Tôn Thượng Cổ, cũng chỉ có vậy."

Ánh mắt Nhiễm Thanh tối sầm lại: "Dù kém như nào đi nữa thì cũng còn tốt hơn ngươi."

Sợi hồn phách đó tiếp tục chọc giận Nhiễm Thanh: "Cũng đúng thôi, còn phải xem kết quả về su nữa, à đúng rồi, sau khi ta thu phục được ngươi, ta sẽ từng miếng từng miếng ăn sạch con phượng hoàng nhỏ đó, tăng cường tu vi."

Phượng hoàng nhỏ?

Phượng hoàng nhỏ ở đâu vậy?

Thấy vẻ mặt không biết chuyện gì của tôi, sợi hồn phách đó cười nói: “Ngươi không biết thân thế thật của ngươi là phượng hoàng sao, cũng đúng thôi, Nhiễm Thanh xóa đi ký ức về thân thế của ngươi, làm cho ngươi nhầm tưởng rằng mình chỉ là một con hồ điệp tinh vô dụng."

Tôi: "……"

Hóng một hồi thế nào lại ra là drama của bản thân mình?

Làm thế nào mà tôi lại từ một con hồ điệp thành tinh biến thành phượng hoàng rồi, còn nữa, cái tên Nhiễm Thanh đó xóa đi kí ức về thân thế của tôi khi nào?

"Đại Ma Vương, hắn đang nói cái gì vậy?"

Đáng tiếc sợi hồn phách đó không cho hắn cơ hội giải thích, dùng chiêu cuối từng bước một tiếp cận hắn.

Đại Ma Vương dù bản thân đang bị thương ở tình thế bất lợi thế nhưng vẫn đặt sự an toàn của tôi lên trên hết, trong lúc chiến đấu, hắn đưa mắt về phía tôi mà nói: "Tự bảo vệ bản thân."

Giây tiếp theo, tôi mơ mơ hồ hồ nhìn một con phượng hoàng đen mang theo tôn bay lên không trung, và hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy được là thanh đao Nhiễm Nguyệt đ.â.m xuyên qua người Đại Ma Vương. 

Loading...