Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọt - Chương III

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:02:25
Lượt xem: 321

11.

Chỉ trong một đêm, tin tức họa sĩ thiên tài Trình Thành ngã xuống khỏi thần đàn lan truyền nhanh chóng

Tôi không ngạc nhiên khi Trình Thành có ngày hôm nay.

Vài tháng trước, tôi nhìn thấy một bức tranh phủ bụi có tên "Her" trong nhà kho ở biệt thự ngoại ô của Thẩm Quốc.

Anh ấy dùng nó để lót chân những chiếc bàn cũ trong nhà kho.

Vào thời điểm đó, Trình Thành nhờ bức tranh "Her" này mà được một doanh nhân bí ẩn mua với giá cao ngất trời, rồi trở nên nổi tiếng.

Lúc đó tôi mới hiểu ra mọi chuyện, bao năm qua tôi cảm thấy áy náy với Trình Thành, đều bị Thẩm Quốc nhìn thấy tất cả.

Anh ấy đã âm thầm trả thay tôi món nợ này.

Có lẽ, Thẩm Quốc hy vọng rằng một ngày nào đó, khi tôi biết tất cả mọi thứ, tôi có thể đối mặt với Trình Thành một cách bình thản hơn.

Ngay sau khi sự kiện tại bữa tiệc xảy ra, Thẩm Quốc không thèm giả vờ nữa, chỉ để người ta tùy tiện tiết lộ một số thông tin về mình.

Trình Thành là một họa sĩ được thăng tiến nhờ vào vốn, nhưng anh ta hết sức cậy tài khinh người.

Bởi vì có chút danh tiếng trong ngành, trước đây hắn đã nhiều lần khất nợ trong các bản vẽ từ các công ty hợp tác. Ngay cả khi trái với thỏa thuận, vẫn có người nở nụ cười trên môi, vội vã tìm kiếm sự hợp tác.

Bây giờ, bị người đời vùi dập.

Ngay khi vụ việc Trình Thành đạo tranh của họa sĩ nước ngoài bị lộ ra, các công ty hợp tác lần lượt đưa ra tuyên bố chấm dứt hợp tác.

Đồng thời, anh ta cũng đang phải đối mặt với nhiều yêu cầu bồi thường từ các công ty vì những vi phạm trước đây của mình.

Dư luận trên mạng rất gay gắt.

Chu Lâm không còn cách nào khác đành phải đăng lên Weibo, nói rằng trước đây do cô mù quáng, nhìn lầm tên hạ đẳng Trình Thành, từ nay trở đi, dù thế giới có rắc rối đến đâu, cô chỉ muốn độc lập và ngoan cường, làm gương cho phụ nữ trong thời đại mới.

Khi gặp lại Trình Thành, anh ta có vẻ lạc lõng, ngồi xổm ở tầng dưới công ty.

Tôi nghĩ anh ta tới đây để gặp Chu Lâm.

Nhưng không ngờ rằng khi nhìn thấy tôi, mắt anh ta tối sầm lại, đứng dậy ngăn tôi.

Trình Thành cúi đầu, giọng nói khàn khàn: "Giang Nghi anh đã biết mọi chuyện năm đó, Chu Lâm đã nói tất cả mọi thứ khi chia tay với anh."

Anh ta lảm nhảm nói một mình, từ lúc Chu Lâm đưa 500.000 tệ đến nay, anh ta chưa bao giờ quên tôi.

Tôi nhìn với đôi mắt lạnh lùng.

Chàng trai kiêu ngạo bảy năm trước đã trở thành một người đàn ông mặt đầy râu, thất vọng hôm nay.

Nói đến kích động, hắn trìu mến nhìn tôi: "Anh hiện tại thật sự hối hận, em... Em có muốn quay lại không?"

Tôi đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai: “Anh không nghĩ rằng tôi rời bỏ anh là vì tiền của Chu Lâm sao?”

Giọng điệu của tôi lạnh lùng kiên định: “Không có chuyện đó, tôi và anh, nhất định, chắc chắn, chẳng có tí khả năng nào.”

Anh ta bị sự kiên định trong lời nói của tôi làm cho giật mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, môi run run lắc đầu: “Không thể nào, em lừa anh.”

"Giang Nghi em gạt anh."

Tôi nhếch khóe môi: "Anh cho rằng tôi không biết những suy nghĩ của anh sao? Tiếp cận tôi, người mất mẹ, đứa con gái mồ côi, không gì có thể thỏa mãn khí phách anh hùng của anh hơn những điều này."

Tôi cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Khi những người đó ngược đãi mẹ tôi, vu khống và công kích tôi bằng những lời lẽ hằn học, anh thực sự thương hại tôi hay anh cho rằng những lời họ nói có lý?”

“Ồ”, tôi nhếch khóe môi, “Hồi trước anh đã nói với tôi câu trả lời rồi đấy – ruồi không cắn trứng lành mà.”

Tôi nói từng chữ một.

Mỗi một lời tôi thốt ra, đôi mắt anh ta tối sầm lại.

Cuối cùng, tôi nhìn anh ta: "Gói lòng trắc ẩn vào trong tình yêu và mong tôi đón nhận nó một cách biết ơn? Anh không thấy mình thật lố bịch sao?”

Không biết câu nói nào kích thích Trình Thành, hắn cúi đầu rồi lại ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tia oán hận: “Là bởi vì Thẩm Quốc đúng không? Là bởi vì hắn nên em mới đối xử với anh như vậy, đúng không?"

Tôi không muốn tranh cãi với anh ta nữa, quay người bỏ đi.

Trình Thành hốc mắt đỏ lên, nắm lấy cánh tay của ta: "Em có biết Thẩm Quốc đã kết hôn không?”

"Biết."

Luôn biết.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta và đưa ra câu trả lời khẳng định.

"Em thà tự làm khổ mình thế này? Thay vì cho anh cơ hội?"

Trong mắt hắn tràn đầy vẻ không thể tin được: "Em thật là làm anh thất vọng, linh hồn mẹ em trên trời sẽ xấu hổ vì em.”

Tôi nghe mà buồn cười: “Anh lấy tư cách gì mà thất vọng về tôi?”.

Bầu trời xa xa xám xịt.

Tôi nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, trong mắt tôi chỉ còn sự quyết tâm: “Anh sai rồi, mẹ tôi chỉ có thể cảm thấy may mắn khi năm đó con gái bà không vướng vào một tên lưu manh, hám lợi.”

Trình Thành chán nản buông tay ra, đột nhiên cười lớn: "Em sẽ nhận báo ứng, Giang Nghi. Nếu người phụ nữ đó quay lại,cem nghĩ, Thẩm Quốc còn để chỗ cho em không?"

Hắn cười rồi loạng choạng bước đi.

Nhìn bóng lưng run rẩy, tôi càng chìm sâu vào những nghi vấn.

Chẳng phải vợ của Thẩm Quốc đã qua đời rồi sao?

"Nhìn phản ứng của cô, dám chắc cũng không ngờ tới phải không?"

Chu Lâm bước ra từ phía sau pho tượng đặt trước công ty.

Có vẻ như cô ta đã nghe hết cuộc nói chuyện vừa rồi của tôi với Trình Thành.

"Cô ấy tên Cố Ngọc, xinh đẹp không tì vết như ngọc, khác với mấy thứ bẩn thỉu."

Chu Lâm hếch cằm: "Cô cho rằng hiện tại dựa vào điều gì mà cô có tất cả? Giang Nghi cô, chẳng qua chỉ là kẻ thay thế cho hoài niệm của Thẩm tổng về vợ cũ Cố Ngọc mà thôi."

"Bọn họ là thanh mai trúc mã, một đường hỗ trợ nhau, chỉ là có chút bất đồng trong kinh doanh mà lựa chọn chia lìa, nếu như những năm này Cố Ngọc không ở nước ngoài, cô có thể lợi dụng cơ hội sao?"

Chu Lâm cẩn thận quan sát nét mặt tôi, cố gắng tìm ra dấu vết của sự suy sụp hay tuyệt vọng.

Thế nhưng không như cô ta mong đợi, lưng tôi vẫn đứng thẳng.

Những điều nhỏ nhặt mà chúng tôi đã cùng trải qua trong suốt những năm tháng qua không thể là giả vờ.

Cho dù là người vợ đã khuất, hay người vợ cũ đang ở nước ngoài xa xôi.

Khi nào họ kết hôn và khi nào họ ly thân?

Thẩm Quốc... Không cần phải nói dối tôi.

12.

Trong nhà hàng, tôi lặng người nhai và nuốt đồ ăn trước mặt.

Tôi dường như đã trở thành một kẻ hèn nhát.

Tôi biết rõ chỉ cần tôi chủ động hỏi, Thẩm Quốc sẽ cho tôi câu trả lời.

Nhưng khi nhắc tới vấn đề này, tôi thực sự không dám.

Thậm chí còn sợ hãi trước câu trả lời.

Lúc đầu, tôi đã làm rất tốt, chân chính vì bản thân mà chuẩn bị tâm lý.

Tôi luôn giỏi giả vờ.

Giả vờ mặc một bộ giáp không thể phá hủy, là như có thể chống lại mọi cuộc tấn công, dù là công khai hay bí mật từ thế giới bên ngoài.

Những lời nói của Chu Lâm như một thanh gươm Damocles, treo lơ lửng trên đầu tôi.

Không biết khi nào thanh gươm sắc bén này sẽ rơi xuống…

Những ngày này, tôi cố tình trốn tránh Thẩm Quốc.

Cho đến một ngày, Chu Lâm gửi một tin nhắn.

Thẩm Quốc muốn mua lại công ty dưới tên gia đình Chu.

Có thể thấy sự oán giận của cô ta qua câu từ trong tin nhắn: “Thẩm tổng muốn trả thù cho cô, hay cho người phụ nữ trông giống ánh trăng sáng trong lòng anh ta?”

Tôi không trả lời nhưng cô ta vẫn đeo bám, gửi tiếp một tin nhắn khác.

Nội dung của tin nhắn là một bức ảnh selfie của cô ta.

Chiếc váy đen dài đến đầu gối, cực hoàn hảo để tôn lên vóc dáng của Chu Lâm.

Cô ta nói: "Giang Nghi cô cứ chờ xem, cho dù là người thay thế, so với cô thì tôi cũng có thể làm tốt hơn."

Tôi nhận được cuộc gọi của Thẩm Quốc, lúc tôi đến khách sạn, gặp phải Chu Lâm, người đang bị Thẩm Quốc bỏ mặc ngoài cửa và đang vô cùng xấu hổ.

Thẩm Quốc nói với giọng điệu thản nhiên: “Chỉ là một vụ mua bán và sáp nhập kinh doanh bình thường thôi. Mấy năm nữa tôi không thể đếm nổi số lượng công ty như nhà Chu thế này.”

Giọng anh hơi lạnh: “Nếu ai cũng giống như Chu tiểu thư đây, diện quần áo mát mẻ chút, đến trước mặt Thẩm Quốc tôi, rơi vài giọt nước mắt cá sấu…”

Thẩm Quốc đang nói dở nhìn thấy ta, cười nói: "Tôi gọi tới mấy cuộc điện thoại, sao em lại tới muộn như vậy?"

Chu Lâm gần như nghiến răng nghiến lợi quay đầu nhìn tôi: “Cô đến xem trò hề của tôi à?”

Tôi chưa kịp trả lời thì cô ta đã giận dữ chạy mất.

Chu Lâm không biết từ đâu mà biết được tin tức này.

Chú Lý nói với tôi rằng Thẩm Quốc tối nay không có ở nhà, vì sáng mai phải đến sân bay nên anh ấy đã đặt khách sạn gần sân bay nhất.

Ánh mắt tôi dõi theo bóng lưng chật vật kia, Thẩm Quốc lại giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ vào trán.

Tôi hơi khó chịu và cau mày với anh.

Thẩm Quốc có chút thất vọng nói: “Em không quan tâm tới tôi à.”

Tôi và anh ấy nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cũng chịu thua trước đôi mắt đẹp đó.

Tôi đưa tay ra vòng qua cổ anh, nói đùa: “Em không quan tâm anh, thế là anh bị chị em khác dụ dỗ à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngot/chuong-iii.html.]

Anh ấy sửng sốt một chút, nhưng dường như cảm thấy được lợi, mím môi cười nói: "Giang Nghi đây là lần đầu tiên em làm nũng với anh."

Tôi đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Học từ Lâm muội muội đó.”

Anh nói "hmm" vô nghĩa, cúi người hôn tôi.

Tôi không biết ai đã đóng cửa.

Ánh sáng mờ ảo rải rác trong mắt anh như những vì sao.

Đan xen một cách bừa bãi với màn đêm.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Quốc liền vòng tay ôm lấy tôi.

Đầu ngón tay hơi lành lạnh lướt qua khóe môi tôi, anh mỉm cười mãn nguyện: “Thật ra, dù em không đến, anh vẫn rất tuân thủ nam đức.”

13.

Nửa đêm bị ác mộng quấn lấy, tôi từ trong mộng tỉnh lại.

Tay vô thức chạm vào khuôn mặt người đàn ông bên cạnh.

Căn phòng quá tối, đường nét khuôn mặt đang ngủ của người đàn ông không rõ ràng trong đêm.

Tôi thở dài trong lòng, nói rằng tôi không quan tâm là nói dối.

Nhưng nhiều năm như vậy, Thẩm Quốc lăn lộn trong giới đã lâu, có chút quá khứ kia, không phải không có lý.

Thẩm Quốc chở tôi đến một biệt thự ở ngoại ô và bảo tôi ở nhà đợi anh ấy.

Sau khi anh ấy rời đi, tôi tìm thấy chú Lý và hỏi: "Chú có thể cho tôi xem ảnh của cô ấy được không?"

Chú Lý có chút bối rối: "Cô ấy?"

Tôi mím môi nói: "Ừ, là... vợ cũ của anh ấy."

Bác Lý sửng sốt một lúc rồi hỏi tôi: "Ngài Thẩm, ngài ấy đã kết hôn rồi ư?"

Chú ấy nhã nhặn nói: “Tôi đã làm việc cho họ Thẩm được hai mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe được chuyện khó tin như vậy.”

Tôi không tiếp tục làm bác Lý xấu hổ nữa.

Buổi trưa, Thẩm Quốc mang theo một người phụ nữ trở về.

Một chiếc váy màu đỏ hồng buộc ngang eo, ánh sáng khiến làn da cô trắng bệch.

Cô ấy nhìn tôi mỉm cười.

Tôi gần như kết luận ngay rằng cô ấy chính là Cố Ngọc.

Thẩm Quốc đến sân bay không phải đi công tác mà là để đón người.

Người đón anh là Cố Ngọc.

Cô ấy nhìn tôi, mắt cô ấy cong lên.

“Em gái, em không biết tôi bận đến thế nào đâu, nhưng Thẩm Quốc nhà em bất kể thế nào cũng đòi tôi từ nước ngoài phải bay về đây.”

Cô ấy nhếch khóe môi, nửa cười nửa không, trông rất giống Thẩm Quốc.

Cô bắt chước lời của Thẩm Quốc bắt chước rất sinh động: “Đứa trẻ này đã học được cách tức giận, nếu không nói rõ, thì hậu quả sẽ rất khôn lường.”

Thẩm Quốc đứng sang một bên, vẻ mặt bất lực.

Cô ấy nói đây là cuộc gặp riêng của chúng tôi và đẩy Thẩm Quốc ra ngoài.

Trong phòng, Cố Ngọc giải thích với tôi, cô và Thẩm Quốc là chị em ruột.

Mấy năm qua, họ thường xuyên bị chụp ảnh đi ăn và mua sắm cùng nhau, điều đó hoàn toàn bình thường.

Thẩm Quốc từ trước đến giờ không thèm để ý tới những chuyện này, cũng chưa từng giải thích.

Vị thám tử tư do Chu Lâm thuê đã tự mãn khi nghĩ rằng mình đã tìm ra được một bí mật lớn như vậy.

Trước đây, một số người ngoài không hiểu biết khi nhìn thấy họ còn tưởng rằng họ là một cặp.

Cố Ngọc kể với tôi rằng hơn mười năm trước, bố mẹ Thẩm Quốc và Cố Ngọc đã quyết định ly hôn.

Hai người, một người là phụ nữ mạnh mẽ, một người là người cổ hủ.

Họ không chịu nhường nhịn nhau trong cuộc sống, đều vô cùng bướng bỉnh, nên cuộc hôn nhân này không hề hòa thuận.

Sau nhiều năm thương lượng, họ đã đạt được sự đồng thuận và ly hôn trong hòa bình.

Có hai người con, một người họ Cố và một người họ Thẩm.

Phần lớn công việc kinh doanh của cha Thẩm Quốc đều ở nước ngoài và Cố Ngọc cũng theo ông đến đó.

Nhiều năm trôi qua, dù cha mẹ họ không thể trở thành vợ chồng nhưng họ vẫn có thể được coi là đối tác làm ăn.

Cố Ngọc giơ chiếc nhẫn cưới giữa các ngón tay, chiếc nhẫn lấp lánh.

"Tôi đã kết hôn ở nước ngoài."

Hạnh phúc của một người không thể giả tạo được.

Dưa ngọt ngày hè

Ba người chúng tôi cùng nhau dùng bữa, Thẩm Quốc nhắc nhở cô ấy buổi tối không được lỡ chuyến bay.

Cố Ngọc cười mắng hắn: “Dùng người thì nhìn về phía trước, không cần liền nhìn phía sau.”

Tôi chưa bao giờ trải qua bầu không khí gia đình tràn ngập tiếng cười như vậy.

Trước khi rời đi, Cố Ngọc chân thành chúc tôi: “Lần sau chúng ta gặp nhau, hy vọng sẽ là ở đám cưới của em.”

Sau khi chia tay Cố Ngọc, chúng tôi trở về.

Thẩm Quốc nheo mắt cười, nói hiện tại anh thật sự phải làm việc, nếu không sau này anh sẽ phá sản, tôi sẽ bỏ trốn theo người khác.

Khi anh nói vậy, giữa hai lông mày anh hiện lên sự mệt mỏi sâu sắc.

Tôi cảm thấy hơi tiếc nuối, vì tôi đã lãng phí mấy ngày trời vì không dám đối mặt với những chuyện mà lẽ ra chỉ cần giải thích trực tiếp là có thể giải quyết được.

Tôi thì thầm: “Em có giấu một tấm thẻ trong chậu hoa huệ nhện trong phòng khách. Số tiền trong đó là toàn bộ tiền anh chuyển cho em trong ba năm qua. Cộng thêm số tiền em dành dụm mấy năm qua, cũng đủ dùng để chúng ta mua một căn nhà nhỏ.” .

Anh xoa xoa mặt tôi, cười khúc khích: “Em nghiêm túc thật đấy à?”

14.

Lần này Thẩm Quốc rất muốn ra nước ngoài, có một việc cần anh đích thân xử lý.

Một ngày trước khi xuất ngoại, tôi và Thẩm Quốc đi dạo dọc bờ sông.

Trước khi xe rời khỏi khu dân cư, tôi nhìn thấy một bóng người lén lút bên đường.

Chu Lâm không thể vào được nên cô ta đành đợi ở đây.

Tôi quyết định tự mình đối mặt, Thẩm Quốc sờ tóc tôi, cười nói “Được”.

Tôi cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Lâm ở đây.

Cô tiểu thư được nuông chiều ngày xưa giờ đang mặc bộ quần áo lỗi thời, không vừa vặn, trông vô cùng nhếch nhác và xấu hổ.

Khi nhìn thấy tôi, mắt cô ta đỏ hoe và sưng húp.

Chu Lâm nói rằng Trình Thành bị điên, luôn nói với mọi người rằng anh ta là một thiên tài.

Thậm chí còn đến các công ty từng làm việc để gây rắc rối, nói rằng họ có mắt như mù.

Nhưng anh ta đã bị đuổi ra và bị chế giễu là tranh của anh ta còn không đẹp bằng họa sĩ hạng ba.

Tôi bình tĩnh nghe lời cô ta nói, không hề cảm động chút nào.

Cô ta nhìn tôi thật sâu, phẫn nộ nói: "Giang Nghi, cô thật là m á u lạnh."

Tôi mỉm cười nói: "Cô đã nói những điều còn tệ hơn cả m á u lạnh. Nên đừng ngạc nhiên trước phản ứng hiện tại của tôi."

Đôi mắt cô ta lóe lên, khí tức trong mắt đột nhiên hạ xuống, vô thức lẩm bẩm: "Nếu không có tôi, cô sẽ không quen được Thẩm tổng."

"Cô nên có ơn tất báo."

Một giây tiếp theo, cô ta dường như nhận ra sự buồn cười của câu nói này liền quỳ xuống cầu xin: "Giang Nghi, tôi cầu xin cô, hãy nói Thẩm Quốc giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho Chu gia đi."

Trên khuôn mặt tái nhợt của Chu Lâm không có chút huyết sắc nào.

Bị dồn vào chân tường, xem ra mấy ngày nay cô ta sống không hề dễ dàng chút nào.

"Giang Nghi, tôi bị bọn đòi nợ chặn ở nhà ... Còn anh em của Trình Thành thì đến cửa nhà uống rượu rồi mắng tôi. Họ nói tôi là con sói mắt trắng vô ơn. Cha tôi tức đến mức nhập viện."

Giọng cô ta dần chuyển thành tiếng khóc: “Cô đã từng trải qua chuyện này rồi. Nếu cô đặt mình vào hoàn cảnh của tôi thì không ai có thể đồng cảm với tôi như cô”.

Cô ta nắm chặt lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn hét lên.

Đúng như cô ta mong muốn, một tia cảm xúc lóe lên trong mắt tôi.

Tôi ra hiệu cho cô ta lại gần và thì thầm điều gì đó vào tai cô ta.

Khi Chu Lâm nghe xong, đôi mắt cô ta mở to như không thể tin được rồi ngã xuống đất, đôi mắt dần trở nên xám xịt.

Tôi không nhìn cô ta nữa, quay người lên xe.

Thẩm Quốc lái xe tới bờ sông rồi dừng lại.

Anh giơ tay lên, bình tĩnh nhìn tôi: “Em đã nói gì với cô ta?”

Tôi im lặng một lúc rồi thẳng thắn nói: “Nếu có khó khăn gì thì hãy gọi cảnh sát”.

Sau khi xuống xe, tâm trạng anh ấy dường như rất tốt.

Tôi ngẩng mặt lên và hỏi: "Tại sao anh lại cười?"

Thẩm Quách sờ tóc tôi: “Có chút vui mừng, đứa trẻ nhỏ nhà mình cuối cùng cũng tiến bộ.”

Ánh sáng màu cam ấm áp từ ngọn đèn đường bao trùm khu vực xung quanh.

Toàn bộ mặt sông mờ đi, nhưng ánh sáng ở đây như bốc lên không trung mà lấp lánh.

Tựa hồ như không bao giờ vụt tắt

[HOÀN CHÍNH VĂN] 

Loading...