Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọt - Chương II

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:02:09
Lượt xem: 258

07.

Ngày hôm sau, cuộc họp thường kỳ kết thúc.

Trong văn phòng, lãnh đạo phòng kế hoạch đẩy tài liệu tới, mỉm cười đầy ẩn ý.

"Giang Nghi, đây là công ty coi trọng cô."

Trình Thành là giám khảo đặc biệt cho cuộc thi Triển lãm Nghệ thuật Diêm Thành do công ty chịu trách nhiệm.

Chu Lâm vốn là người theo dõi dự án này, mọi người đều biết mối quan hệ giữa cô và Trình Thành, có sự hỗ trợ của Chu Lâm nên mọi việc tiến triển thuận lợi.

Nhiều họa sĩ mơ ước một bước lên mây, nên nhiều người đang hướng Trình Thành tham dự cuộc thi.

Nhưng kể từ hôm qua, khi Chu Lâm xin nghỉ phép vì ốm, Trình Thành đã tuyên bố chấm dứt hợp tác với công ty Chu.

Ai tinh mắt đều biết ý đồ của Trình Thành.

Chỉ cần để cho anh ta trút giận thì chuyện gì cũng dễ nói.

"Giang Nghi tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cô cũng sẽ cầu xin tôi."

Trong phòng tổng thống của khách sạn, Trình Thành nhìn tôi được người phục vụ đưa lên, trong mắt hiện lên vẻ tự mãn.

Tôi đưa cho hắn ta tập tài liệu.

"Anh Trình, tôi đang làm công việc của mình, hy vọng anh đủ chuyên nghiệp để thực hiện theo hợp đồng."

Nhưng hắn ta dường như không hiểu, lạnh lùng nói: “Khi nhờ giúp đỡ, ít nhất cô cũng nên chú ý thái độ.”

Trình Thành nắm lấy cánh tay tôi và kéo tôi vào trong khi đóng cửa lại.

Bên chiếc tủ rượu gỗ gụ, hắn chọn một chai rượu.

Chất lỏng màu đỏ sẫm dường như chảy ra khỏi chai.

Trình Thành mở rượu đưa cho tôi.

Tôi chưa kịp nhận lấy, trong mắt hắn đã hiện lên vẻ thiếu kiên nhẫn, một tay hắn nắm lấy cằm tôi, nâng lên thân bình rót xuống.

Nhiệt độ bên trong thật hoàn hảo, nhưng rượu lại quá lạnh.

Miệng chai thủy tinh đ.â.m vào cổ họng tôi, chất lỏng cay nồng tràn vào bụng khiến tôi ho dữ dội trong phổi.

Tôi đã không uống rượu trong nhiều năm rồi.

Trong những bữa tiệc tối mà tôi cùng Thẩm Quốc tham dự bao năm qua, không ai trong ngành không biết thói quen kiêng rượu của anh chứ đừng nói đến việc nâng cốc một cách liều lĩnh.

Với tư cách là bạn gái của anh ấy, tôi không có cơ hội ngăn cản Thẩm Quốc uống rượu.

Phần lớn chai rượu vang đỏ đã đổ ra quần áo và sàn nhà...

Trình Thành ném cái bình đi, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.

Tôi cố chịu đựng khó chịu, đứng thẳng lên, lạnh lùng nhìn anh: “Nếu anh mất bình tĩnh, chúng ta nói chuyện khác đi.”

"Hôm đó ở chợ đêm, cô nợ Lâm Lâm một lời xin lỗi."

Anh ta lấy điện thoại di động ra, bật chức năng quay video, ra lệnh: “Quỳ xuống và nói rằng cô đã bắt nạt Chu Lâm và bây giờ cô thực sự hối hận.”

Trình Thành búng ngón tay, giống như bố thí nói: "Có lẽ tôi có thể cân nhắc tiếp tục hợp tác với công ty Chu."

Giọng điệu của anh ta đầy mỉa mai: "Tất nhiên là tôi sẽ không ép buộc cô. Cô tự quyết định. Cô muốn có tương lai hay phẩm giá?"

Mặc dù vậy, anh ta trông có vẻ kiên quyết, và chắc chắn rằng tôi sẽ cúi đầu trước anh ta.

Trong chốc lát, không thấy động tĩnh gì từ phía tôi.

Người đàn ông nhướng mày, giọng điệu không tốt nói: "Cô đang giả vờ làm gì?"

"Tôi đã sớm điều tra qua, cô thường không bày quầy hàng ở chợ đêm đó. Lâm Lâm nói không sai. Sao cô lại gặp chúng tôi một cách trùng hợp như vậy?"

“Ừ, tôi cũng cảm thấy khá xui xẻo.”

Tôi cười: “Trình Thành, anh có thấy công việc này thú vị không?”

"Tôi, Giang Nghi nhất định phải có nó sao?"

Nụ cười chế nhạo của anh ta liền đông cứng ở khóe miệng.

Tôi quay đi không chút do dự.

Phía sau, người đàn ông có vẻ tức giận.

Hắn đột nhiên tiến lên mấy bước, trước tiên chặn cửa lại, trong mắt hung ác như muốn ăn tươi nuốt sống tôi: "Giang Nghi kiếp này cô nợ tôi, cả đời cũng không bao giờ trả hết"

Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn anh: “Thật sự chính tôi đã trộm tranh của anh à?”

08.

Trình Thành trầm mặc hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia ngượng ngùng.

Cái gọi là “kẻ trộm” trong miệng anh em của hắn ta là một sự dàn dựng, cả tôi và hắn đều biết rất rõ.

Nhưng hắn không có ý định làm rõ.

Mẹ tôi c.h.ế.t vì rò rỉ khí gas tám năm trước.

Có lẽ trong mắt thiên hạ, bà ấy không được coi là người tốt.

Sau khi cha tôi có một gia đình mới, lão ta không bao giờ quay lại gặp chúng tôi.

Bà bị một tên đàn ông giàu có lừa dối bằng những lời ngọt ngào, cho đến khi vợ ông ta dẫn theo đám người đến tận cửa.

Đêm đó, bà say đến mức nước mắt đầm đìa, lớp trang điểm lấm lem.

Bà ấy túm lấy cổ áo tôi, khàn giọng hỏi: “Không phải anh bảo rằng mình chưa từng kết hôn sao?”

Thật khó để đi từ sang trọng đến tiết kiệm.

Mức tiêu hao cao khiến bà không thể quay về quá khứ.

Bà bắt đầu đưa những người đàn ông khác nhau về nhà, và ánh mắt của những người hàng xóm chuyển từ đồng cảm sang khinh thường.

Đêm trước khi xảy ra tai nạn, lần đầu tiên mẹ tôi nấu một bàn các món ăn khiến tay bà bị phồng rộp.

Nhìn những món ăn cháy đen trên bàn, mẹ dở khóc dở cười, cuối cùng mím môi nói với tôi: "Tiểu Nghi, mẹ thực ra là một kẻ nhát gan vô trách nhiệm."

Ngày hôm sau tan học, ngọn lửa bốc cao lên trời, gần như làm sập mái nhà.

Tôi không gặp được mẹ lần cuối.

Những tin đồn về cô ấy đã không dừng lại vì cái c.h.ế.t đó.

Tôi cắt phăng mái tóc dài, cố tình ăn mặc phá cách và nhuộm tóc sặc sỡ, như thể điều này sẽ khiến tôi dũng cảm hơn khi đi vào ngõ sâu trên đường về nhà.

Mẹ chỉ dạy tôi phải ngoan ngoãn, lễ phép chứ chưa bao giờ dạy tôi cách đối phó với những lời ác ý, sự thô lỗ của người xấu.

Khi tên xã hội đen đó đến cửa, cũng là lúc Trình Thành đến xin lỗi tôi.

Anh ta đưa cho tôi một tập tranh, bảo tôi đừng để bụng những lời của Chu Lâm, nó là do anh ấy tự vẽ, coi như là một chút đền bù.

Lúc đang nói chuyện, một tên côn đồ say rượu thò đầu qua cửa sổ vỡ ở hành lang: "Này, c.on già c.hết, còn có c.on nhỏ làm tiếp nghề à?"

Trình Thành lập tức đỏ mặt, xông ra đánh nhau với tên đó.

Cuối cùng vô ý đẩy người ta xuống tầng hai.

Gia đình đối phương yêu cầu 500.000 nhân dân tệ, nếu không họ sẽ kiện anh ta và đưa anh ta đến trại giam vị thành niên.

Trình Thành khóc và hỏi tôi phải làm gì?

Ở tuổi thiếu niên, một chút trắc trở cũng là một cơn sóng lớn.

Chu Lâm đến gặp tôi và nói với tôi một cách kiêu ngạo rằng cô ấy có thể giải quyết mọi chuyện.

"Đối với gia đình Chu, đó chỉ là một ít tiền tiêu vặt."

Điều kiện là tôi phải cút khỏi thế giới của cô và Trình Thành.

Tôi ngơ ngác hỏi cô ấy: “Nếu cô đã quan tâm tới Trình Thành như vậy, tại sao ngay từ đầu lại từ chối anh ta?”

Cô ta cười khinh thường: "Chẳng lẽ muốn tao giống như mày, người khác đối tốt một chút xíu, đã mang ơn tựa như một con c h ó?"

Chu Lâm cho biết sở dĩ cô ta từ chối Trình Thành, là một loại tư tưởng, cô ta thích thú khi được săn đón.

Không hề biết rằng sau khi bị từ chối, Trình Thành, một kẻ kiêu ngạo đã không còn quanh quẩn bên cô ta nữa.

Sau đó tôi vào miền Nam học đại học và cắt đứt mọi liên lạc với Trình Thành.

Còn anh ta lại liên lạc với tôi, gọi điện rất nhiều, gửi vô số tin nhắn nhưng tôi chưa bao giờ trả lời.

Câu cuối cùng là: "Lâm Lâm nói đúng, vàng không thể cùng rác rưởi xen lẫn trong cùng một chỗ?"

Tôi đổi số điện thoại, từ đó mai danh ẩn tích.

Còn về tập tranh anh ta đưa cho tôi, tôi đã đốt nó cùng với đồ đạc cũ của mình.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi nghe một người bạn học cũ thời trung học nói rằng Trình Thành quả thực đã đáp ứng được kỳ vọng của Chu Lâm và trở thành một họa sĩ nổi tiếng.

Nhất biệt lưỡng khoan*, điều này khá tốt.

(*) "Nhất Biệt Lưỡng Khoan" có nghĩa là sau khi chia tay, đừng nên căm ghét nhau, hai con người vui vẻ hợp tan, tự mình bắt đầu một cuộc sống mới.

Đôi mắt nham hiểm của người đàn ông kéo suy nghĩ của tôi trở lại hiện thực.

Đôi mắt của Trình Thành quét qua tôi, như là tìm tòi nghiên cứu hàng hóa, hơn là đánh giá con người.

Anh ta nắm lấy cổ tay tôi.

Trong lúc kéo, áo khoác của tôi tuột xuống khuỷu tay, chiếc áo len mỏng lộ ra đầu vai.

Ánh mắt hắn nhìn từ cổ xuống xương quai xanh, giễu cợt nói: “Trăm phương ngàn kế xuất hiện ở trước mặt tôi, đây chẳng phải là điều cô muốn sao?”

Dưa ngọt ngày hè

Tôi hẹn Trình Thành gặp tôi ở nhà hàng, là hắn nói hắn bị cảm và nhờ tôi đến khách sạn chở hắn đến đó.

Bây giờ lại cắn ngược.

“Buông ra!” Tôi lạnh lùng hét lên.

Trình Thành càng nắm chặt hơn, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ hoe: "Giang Nghi em hiện tại nhất định rất đắc ý, có thể khiến tôi nhớ tới em nhiều năm như vậy."

Tôi cố gắng mở cửa bằng một tay sau lưng nhưng bị anh ta giữ chặt vai, chân tôi loạng choạng, người ngã xuống đất, gáy tôi va vào cửa.

Đầu tôi choáng váng và những hình ảnh như cái bóng chồng lên nhau, hoa cả mắt tôi.

Sự thay đổi đột ngột khiến Trình Thành sững sờ tại chỗ, có phần thất thần.

Tôi vô thức cho tay vào túi và gọi số liên lạc khẩn cấp.

Đầu bên kia truyền đến một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hơi do dự: "Giang Nghi?"

Tôi chưa kịp nói thì điện thoại đã bị Trình Thành cướp đi.

Tôi dùng hết sức lực hét lên: “Là anh nói anh cảm thấy không khỏe, muốn tôi đến đón anh tại khách sạn Silver trên đường Bình Giang.”

Anh sững người một lúc rồi hằn học cúp điện thoại.

Tôi nhặt chai rượu dưới đất lên, đứng dậy ném vào anh ta.

Trình Thành bị ánh mắt hung ác của tôi dọa sợ, hắn ôm cánh tay, đau đớn lùi lại hai bước.

Tôi tìm thấy cơ hội, đứng lên mở cửa, và chạy đến cuối hành lang.

Phía sau Trình Thành tức giận hét lên: "Giang Nghi nếu cô dám rời đi, tôi đảm bảo cô từ nay về sau sẽ không thể tồn tại trong ngành."

09.

Đêm cuối thu, gió lạnh luồn vào tay áo len, vắt kiệt chút hơi ấm cuối cùng trên cơ thể.

Chỗ này cách nhà thuê quá xa mà tôi thì để quên điện thoại di động và áo khoác ở khách sạn.

Tôi ngồi xổm trước khách sạn, suy nghĩ rất nhiều.

Cho đến khi đầu óc trống rỗng, tôi mới đứng dậy chuẩn bị mượn điện thoại của bác bảo vệ ở lối vào khách sạn để gọi cho cô bạn thân Tiểu Ngữ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngot/chuong-ii.html.]

Lúc này, một chiếc Bentley màu đen xua tan sương mù cuối thu, lặng yên đậu bên lề đường khách sạn.

Cửa sổ xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt thanh tú của người đàn ông.

Thẩm Quốc nhíu mày nhìn tôi: "Lên xe đi."

Tôi vô thức đáp lại.

Sau khi lên xe, Thẩm Quốc xoay người thắt dây an toàn cho tôi, sau đó tháo đồng hồ đưa cho tôi, động tác cực kỳ gọn gàng.

"Anh định làm gì?"

Khóe môi anh nhếch lên, nửa cười như không cười: “Đánh người.”

Trong lúc vội vàng, tôi vội kéo lấy ống tay áo anh.

Chiếc áo sơ mi đen tuyền mỏng lộ ra một phần cổ tay của Thẩm Quốc, khiến anh ta có vẻ ngoài đẹp trai với phần cơ bắp hiện rõ.

Anh ấy luôn là một người quá cổ hủ, hiển nhiên khi nghe thấy điện thoại, anh ấy đã vội vàng đi ra ngoài, thậm chí còn không kịp mặc áo khoác.

Tôi run rẩy nói: "Thẩm tổng, một kẻ khốn nạn, không đáng để bực mình."

Lông mi anh run lên: "Để người khác lỗ mãng với bản thân mình, đã bảy năm rồi, vẫn không thể bỏ xuống được?"

Tôi nhìn anh, dưới mắt người đàn ông có màu lam nhạt, cho thấy gần đây anh ngủ không ngon.

Tôi nói: “Tôi chỉ cố gắng hoàn thành công việc trong phạm vi cho phép, nếu như không làm được…”

Anh kéo khóe môi, khóe mắt lạnh lùng: “Cho nên nếu là thật thì chỉ cần nói ngừng, thì nó sẽ dừng sao?”

Chút lạnh lùng đó giống như soi mói hơn.

Một chút ươn ướt trào ra nơi hốc mắt, tôi quay mặt đi buông bàn tay đang nắm ống tay áo của anh ra.

Nhưng anh ấy giơ tay lên "huơ huơ", và dừng lại khi đầu ngón tay anh ấy chạm vào má tôi.

"Thẩm tổng, anh phá lệ."

Tôi tránh ánh mắt của anh ấy, thực ra tôi sợ nhìn thấy dù chỉ một chút thương hại trong mắt anh ấy.

Anh tức giận cười to, mang theo một tia nghiến răng nghiến lợi : "Bây giờ là ngoài hợp đồng."

Tôi ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ ô tô, trên đường chỉ có vài người đi bộ.

Tôi chưa bao giờ thấy Thẩm Quốc mất bình tĩnh như thế này.

Có lẽ, chính khuôn mặt của tôi đã khiến anh nhớ thương người vợ đã mất.

Các kim trên mặt đồng hồ đã quay trong một thời gian dài.

"Xin lỗi."

Thẩm Quốc lên tiếng trước, với giọng nhẹ nhàng như thể sự mất bình tĩnh vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.

Tôi nhất quyết quay về nơi mình đang sống.

Thẩm Quốc không kiên trì nữa: "Tôi sẽ để chú Lý đưa lại đồ cho em."

Buổi tối, tôi cuộn tròn trên chiếc giường trong căn nhà thuê.

Rất dễ rơi vào những giấc mơ về quá khứ.

Nếu có cơ hội, tôi cũng muốn công khai gõ cửa nhà anh ấy và chiến đấu vì chính mình.

Nói nhỏ: "Thẩm tổng, thật ra tôi thích anh."

Nhưng quá khứ đau khổ và hoàn cảnh gia đình khó tả như vậy sẽ khiến bất cứ ai nghe về nó đều phải kinh ngạc.

Hơn nữa, khi tôi gặp Thẩm Quốc, anh chính là người chứng kiến ​​sự nhục nhã của tôi.

Làm sao một người đầy sẹo lại có thể sẵn sàng kéo một vị thần xuống Thánh đàn?

10.

Buổi sáng, chú Lý lái xe đến đưa di động cho tôi.

Ông nhìn tôi ngập ngừng không nói, tôi khẽ mỉm cười nói rằng tôi chuẩn bị đi làm.

Khi tôi chuẩn bị từ chức thì lãnh đạo phòng kế hoạch nói rằng tôi không cần phải đi.

Cô ấy cười nịnh nọt: “Cô có quan hệ với trụ sở chính mà sao trước giờ không tiết lộ?”

Chiều đến, có email nội bộ của công ty và thông báo từ lãnh đạo cao nhất của trụ sở chính: “Nhân viên bị cấm truyền bá thông tin về đời sống riêng tư trong nội bộ công ty”.

Bất cứ ai có con mắt sáng suốt đều biết điều này có ý nghĩa gì vào thời điểm quan trọng này.

Một sự bảo đảm của ai đó dành cho tôi.

Lãnh đạo cho biết, tại bữa tiệc của Chu thị, Giám đốc Chu từ trụ sở chính đã đặc biệt yêu cầu bộ phận kế hoạch của chi nhánh đến tham dự, nói rằng có nhân vật lớn tới.

Trước khi khởi hành vào buổi tối, một đồng nghiệp đã trêu chọc Chu Lâm: "Tiểu thư cũng đi cùng chúng ta trên một chiếc xe thương mại à?"

Trên xe, Chu Lâm tìm một tư thế thoải mái rồi ngủ thiếp đi: "Chiếc xe tồi tàn của tôi làm sao đem ra được? Không giống như một số người chán ngồi trên xe sang, cho nên chen chúc với chúng ta mới kỳ quái."

"Lâm Lâm, đây là ý gì?" Có người phát hiện nàng lời nói ẩn ý, ​​giả vờ kéo dài giọng nói.

Chu Lâm nửa nheo mắt nhìn tôi vừa lên xe ngồi xuống: “Hôm qua bạn trai tôi tận mắt chứng kiến ​​có người lên xe Bentley sau khi rời khỏi khách sạn. Hôm nay trụ sở chính ra thông báo như vậy ... Nếu tôi nhớ không lầm thì khi chú Chu từ trụ sở chính đi công tác, tài xế của chú ấy thường lái một chiếc Bentley."

Cô ta ném cho tôi một cái nhìn đầy khiêu khích: “Cô thật sự noi gương mẹ cô phá hoại gia đình người khác và xen vào tình cảm của người khác.”

Nghe cô ta nhắc đến mẹ tôi, tôi buộc mình phải kìm nén cảm xúc đang dâng trào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cần có bằng chứng khi tung tin đồn. Cô định đến đồn công an khai lại à?”

Cô ta nghẹn lại trước lời nói của tôi và cuối cùng bỏ cuộc.

"Lâm Lâm, quên đi, chuyện như vậy không đáng để tức giận."

"Đó là sự thật. Giống như cô, Lâm Lâm, sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng. Nếu ngày nay ai cũng có thể đi đường tắt, thì những người sẵn sàng làm việc chăm chỉ cho công ty chắc gì đã được thăng tiến?"

Bầu không khí ngượng ngùng, đồng nghiệp ra sức thuyết phục cô ta làm hòa nhưng họ không giấu được sự khinh thường trong lời nói.

Tại bữa tiệc.

Người đàn ông đứng cạnh Chủ tịch Chu có dáng người mảnh khảnh trong bộ vest lịch sự.

Động tác của người đàn ông rất trang nghiêm và điềm tĩnh, nét mặt anh tuấn thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau những bài phát biểu thông thường, bữa tiệc bắt đầu.

Mọi người có mặt đều đang suy đoán về danh tính của chàng trai trẻ, thậm chí cả Chu Đổng cũng muốn tiếp chuyện.

Tôi vô thức nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: “Thẩm Quốc.”

Anh ấy dường như được sinh ra để được chú ý.

Thấy tôi đang nhìn chằm chằm về hướng đó, Chu Lâm đi tới, thấp giọng nói: "Ở tuổi chú Chu, ông ấy đã quá đủ để làm cha cô rồi. Giang Nghi, cô còn chút liêm sỉ nào không?"

Cùng lúc đó, Thẩm Quốc cũng đưa mắt nhìn về phía này.

Chu Lâm lập tức thay đổi sắc mặt, đẩy tôi đến trước mặt mọi người và chế nhạo: "Sao cô không thay mặt chú Chu kính Thẩm tổng một ly rượu?"

Những người xung quanh la ó ác ý.

Tôi loạng choạng một bước khi bị đẩy, cố bám vào mép bàn, xấu hổ cụp mắt xuống: “Anh ấy không uống rượu.”

Lông mi của Thẩm Quốc cụp xuống, cảm xúc trong đôi mắt đen láy không rõ ràng.

Tôi lấy đồ uống từ người phục vụ.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, tôi dũng cảm đón nhận ánh mắt của Thẩm Quốc, khó khăn nói: "Thẩm tổng, ly này là dành cho anh."

Chu Lâm ở một bên che miệng cười: "Giang Nghi không phải cô vừa nói Thẩm tiên sinh không uống rượu sao? Trong tay cô cầm thế mà là rượu hoa quả đó."

Xung quanh có tiếng cười khúc khích: “Đúng là nhà quê n g u dốt”.

Giám đốc Chu Đổng cười có lỗi nói: "Để Thẩm tổng chê cười, nhân viên dưới quyền không biết gì."

“Thẩm tổng thực sự không uống rượu.”

Anh ấy tự nhiên nhận lấy chiếc cốc từ tay tôi và nói: “Nhưng là vợ nói, vẫn phải nghe lời”.

Lời vừa dứt, cả nơi đều náo động.

Chu Lâm mặt đỏ bừng, không thể tin hỏi: “Cô ấy là vợ anh à?”

Thẩm Quốc phớt lờ cô ta.

Dưới sự phản chiếu của ngọn đèn thủy tinh, anh nâng tay uống một hơi cạn ly rượu.

Bữa tối này, vì Thẩm Quốc mà tôi cười đến gần như đơ cả mặt.

Tuy nhiên, anh ấy rất tốt bụng và giới thiệu tôi với mọi người đến trò chuyện.

Ăn tối xong, người phục vụ đi ra bãi đậu xe để lấy xe.

Trước khi xe tới, tôi và Thẩm Quốc đứng đó, trong giây lát cả hai đều tĩnh lặng.

Anh mấp máy khóe môi và định nói điều gì đó.

Chu Lâm đột nhiên xuất hiện.

Cô ta chạy nhanh đến mức suýt đánh rơi đôi giày cao gót.

Chu Lâm đứng trước mặt chúng tôi, như thể cô ấy không nhìn thấy tôi, mỉm cười nói với Thẩm Quốc: "Thẩm tổng, với địa vị của anh, anh thực sự không cần phải quan tâm đến loại người này. "

Thẩm Quốc nhướng mày.

Cô ngập ngừng nói: "Có người bao nuôi cô ta, anh cũng không để ý à?"

Thấy Thẩm Quốc không hề có chút xao động. Chu Lâm cau mày thay đổi lời nói: "Giang Nghi và tôi cũng là bạn học cấp ba, lẽ ra tôi không nên nói như vậy về cô ấy, nhưng anh là người tốt, tôi không thể chịu đựng được khi thấy anh bị lừa dối."

Cô ta nói từng chữ và giọng điệu chân thành đến mức ngay cả tôi cũng tin rằng mình là một kẻ tàn ác.

"Tôi là một người tốt?"

Thẩm Quốc bỗng nhiên mỉm cười, ánh mắt có chút khó đoán: “Quả nhiên là một tin giật gân.”

Tôi chỉ không biết câu nói "giật gân" của anh ấy ám chỉ lời nói của Chu Lâm hay nhận xét "người tốt" của cô ấy.

Chu Lâm tưởng rằng hắn nghe thấy, hai mắt sáng lên, sau đó khinh thường liếc nhìn tôi.

Thẩm Quốc nhếch khóe miệng cười: “Chu tiểu thư cũng không biết chứ, Thẩm tổng tôi cũng là bị người ta bao nuôi.”

Anh ấy nắm lấy vai tôi, nói với giọng lạnh lùng: “Kim chủ ở đây này.”

“Tôi sợ vợ, không dám nói chuyện nhiều.”

Dăm ba câu qua loa kết thúc, Thẩm Quốc liền dẫn tôi đi.

Trở lại trong xe, ánh mắt Thẩm Quốc chợt lạnh lùng: “Nếu miệng cô ta không sạch sẽ, sẽ có người dạy cô ta cách làm sạch.”

Mọi chuyện xảy ra tối nay giống như một giấc mơ.

Cuối cùng tôi cũng lấy lại bình tĩnh, mím môi hỏi: "Chúng ta kết hôn khi nào?"

Người đàn ông quay đầu lại, nghiêm túc nhìn tôi: “Nếu em muốn, có thể là bất cứ lúc nào.”

Nhiều người biết chuyện, đăng ảnh chụp ở bữa tiệc tối.

Chẳng bao lâu họ phát hiện ra rằng có rất ít thông tin về Thẩm Quốc.

Một hot search khác ở thành phố C là bức ảnh Thẩm Quốc với đường nét rõ ràng trong bữa tiệc.

Ba cái đầu tiên là:

# Thẩm Quốc sợ vợ. #

# Vài điều về cuộc hôn nhân bí ẩn của Thẩm tổng. #

# Cầu Thẩm tổng ra mắt, mở rộng tầm mắt của giới giải trí trong nước. #

Trong số các tìm kiếm nóng áp đảo, còn có một tin:

# Đằng sau danh hiệu cựu họa sĩ thiên tài của Trình Thành thực ra là một kẻ đạo tranh! # 

Loading...