Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọt - Ngoại truyện

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:02:38
Lượt xem: 194

Thẩm Quốc đã thấy nhiều dạng phụ nữ trong mấy năm qua.

Đều là quyến rũ hay sắc sảo, với nhiều sự từng trải trên gương mặt.

Hoặc là đời sống trong sạch, không dính dáng sâu vào thế gian, có đôi mắt trong veo, n g u ngơ như tờ giấy trắng.

Nhưng có quá ít người như Giang Nghi, người biết rõ thói đời nhưng vẫn tử tế .

Hiếm khi được gặp cô ấy, chỉ một lần này là đủ.

Hai mươi sáu tuổi, anh bị người mà anh tin tưởng sắp đặt.

Ở tuổi bồng bột, ai mà chẳng m á u huyết sôi trào.

Chị Cố Ngọc luôn nói rằng anh chưa đủ trải đời, nên chú ý quan sát nhiều thêm để biết được thăng trầm xã hội.

Khi đó, anh lái xe dừng bên ngoài một ngôi làng trong thành phố.

Đám đông nhốn nháo, một nhóm náo nhiệt.

Nhưng cũng có chỗ không hợp.

Đó là lần đầu tiên Thẩm Quốc gặp Giang Nghi, một cô gái rất kỳ lạ, ăn mặc cũng lạ kỳ.

Cô chắn trước một chiếc xe ba gác bán phế liệu và yêu cầu người bên kia trả lại số tiền đếm thiếu.

Người đàn ông từ chối.

Cô không nhượng bộ, mím môi trông rất bướng bỉnh.

Thẩm Quốc liếc nhìn đã thấy cô gái là đang cố phô trương thanh thế, sự thật cả hai vai cô đều run lên.

Bên kia ý đồ không muốn đưa tiền, chửi bới và nói những lời rất khó nghe.

Trên thực tế, chỉ có năm nhân dân tệ, Thẩm Quốc mặc dù là một thương nhân nhưng anh chưa bao giờ đề cập đến mức giá như vậy.

Anh muốn bỏ đi, nhưng trong một phút bốc đồng, anh đã đứng ra làm trung gian cho họ.

Ở một góc khuất không ai nhìn thấy, anh bí mật nhét vài tờ tiền cho người đàn ông trung niên.

Người bên kia sửng sốt, sau đó nở nụ cười bước tới, trả lại năm tệ còn thiếu cho cô gái.

Thẩm Quốc cười thầm, bản thân anh trở thành một người tọc mạch từ khi nào vậy?

Khi anh chuẩn bị rời đi, cô gái vừa nãy bước đến gần anh.

Cô bỏ đi vẻ mặt phòng thủ khi đối mặt với người đàn ông trước đó, và thấp giọng cảm ơn anh.

Cô do dự một lúc, lại hỏi: "Anh có muốn vào uống chén trà hay không?"

Thật là một sự sứt sẹo, bất cẩn để nói lời cảm ơn.

Anh muốn đồng ý, lại sợ chỉ khiến cô càng thêm hoảng sợ.

Sau một lúc lâu, anh không trả lời, cô gái rõ ràng có chút xấu hổ.

Quỷ thần xui khiến, anh đáp lại bằng một tiếng "Có".

Hình như cô gái không nghĩ tới anh sẽ thật sự đồng ý, cho nên sửng sốt một lúc mới đưa anh lên lầu.

Tòa nhà cũ có tổng cộng ba tầng.

Nhà cô gái ở một phòng trên lầu hai.

Khi đó, Thẩm Quốc mới thực sự cảm nhận được thế nào là nhà chỉ có bốn bức tường.

Ngôi nhà sạch sẽ đến bất ngờ.

Những con thú nhồi bông đã sờn và hai bộ trang phục kỳ dị treo lủng lẳng trên tường.

Trong tình huống này, cả hai ngồi trong năm phút một cách kỳ lạ.

Thẩm Quốc đi đầu phá vỡ bế tắc: "Cha mẹ cô đâu? Không có ở nhà sao?"

Thay vì trả lời câu hỏi, cô ấy hỏi anh ta, "Tại sao anh lại đến đây?"

Quần áo của Thẩm Quốc thực sự không phù hợp với nơi này.

Anh vô tình đẩy đối phương vào tình thế khó xử nên chỉ biết nhếch khóe môi kể lể nỗi uất ức của mình.

Một câu chuyện, bảy phần là thật ba phần là giả, ngay cả bản thân Thẩm Quốc cũng gần như tin vào điều đó, nhân vật chính đáng thương được anh miêu tả trong truyện chính là mình.

Sau khi thấy cô bình tĩnh lắng nghe, cảm xúc trên khuôn mặt dần dần sâu sắc hơn.

“Trong cuộc sống có trở ngại nào mà không thể vượt qua đâu” Một câu nói lỗi thời.

Cô ấy thực sự không giỏi trong việc an ủi người khác.

Nói xong một câu cũng không biết nói cái gì.

Sau đó, cô nhất quyết đuổi anh ra ngoài.

Khi họ đến ngã tư, Thẩm Quốc nói rằng không cần phải tiếp tục tiễn nữa.

Rồi lại quay đầu lại liếc nhìn, thấy cô gái chỉ đứng đó không nhúc nhích.

Rõ ràng là ngoan ngoãn, nhưng lại khiến bản thân như bị bao phủ bởi gai góc.

Thẩm Quốc rất am hiểu rõ đạo lý "Không khuyên người khác tử tế khi không trải qua nỗi đau của họ".

Trong ký ức, ánh trăng chiếu xuống.

Anh cười nhìn cô: "Cô cứ đứng đây đừng động .."

Cô ngước nhìn anh và nói một câu đùa vô hại: "Anh định mua cam cho tôi à?"

Anh bực mình cười: “Thẩm tôi đây, còn chưa đủ tuổi làm ba của cô mà.”

Cô híp mắt cười: "Thì ra anh họ Thẩm."

Rõ ràng là một tiếng thở dài rất bình thường, cùng với nụ cười như vậy, ánh trăng cũng trở nên mê người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngot/ngoai-truyen.html.]

Thẩm Quốc đột nhiên có một loại xúc động.

Anh muốn thấy cô ấy mãi có thể cư xử như một đứa trẻ ngoan.

Sau này khi không bận, anh cũng thường đến nhưng không gặp cô nữa.

Không rõ là bởi vì cái gì.

Ngẫu nhiên, ngược lại thật sự là có thể gặp nàng.

Hôm đó có lẽ là sinh nhật của cô, cô ấy đang ăn hoành thánh trên đường phố, tay cũng không nhàn rỗi, đang nghịch bật lửa.

Thắp sáng, thổi tắt, lại thắp lên, lại thổi tắt.

Thẩm Quốc đếm, có lẽ cô ấy đã nhắm mắt lại và thành tâm thực hiện ba điều ước.

Tất nhiên, cuối cùng phần mì hoành thánh kia cô cũng không thể ăn xong.

Không biết cô gái nhận điện thoại từ ai, tiếp theo cảm thấy như nhai sáp, nước mắt rơi xuống canh hoành thánh.

Sau đó, có được cơ duyên, hoặc cũng có thể nói là cố ý, anh bảo đảm cho cô đi học đại học.

Cô mang ơn và không ngừng nói cảm ơn.

Cô ấy nói với anh rất nghiêm túc: "Thẩm tổng, anh thực sự là một người tốt."

Thẩm Quốc không thích sự khách sáo của cô ấy, vì vậy anh đã nói dối một cách tùy tiện.

"Bởi vì cô giống người vợ đã mất của tôi."

Lý do có thể có nhiều, nhưng anh đã chọn lý do tồi tệ nhất.

Sau đó, anh còn dùng lời nói dối này để ký loại hợp đồng đó với cô.

Lúc đầu, những chiếc hoành thánh cô ấy làm thực sự không ngon, cô không biết làm cách nào để bán được.

Ngày qua ngày, dù mỗi tuần anh chỉ gặp cô một lần, nhưng thời gian còn lại anh đều điên cuồng nghĩ về cô.

Anh sửng sốt với suy nghĩ của chính mình.

Và cảm thấy bẩn thỉu.

Khoảng cách mười năm, anh học đại học, còn cô học tiểu học.

Một cây hoa lê đè một cây thanh mai, anh lấy tư cách gì mà trói buộc cô?

Anh tự hỏi liệu mình có thể sống xứng đáng với chàng trai tốt mà cô gọi anh không.

Anh lo lắng về khoảng cách tuổi tác và không dám nói chuyện hấp tấp.

Nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc.

Anh dần dần phát hiện ra, ánh mắt Giang Nghi nhìn anh không phải tất cả đều là cảm kích, mà là một loại... cảm giác mà anh rất quen thuộc.

Một lần, anh vô thức viết tên cô lên một tờ giấy và suýt chút nữa bị cô bắt gặp.

Cô bé thấy anh hốt hoảng ôm chặt cuốn sổ, có chút trêu chọc: “Dạo này anh nghiêm túc viết nhật ký nhỉ?”

“Hôm nay là ngày giỗ của cô ấy.” Anh vô nghĩa nói.

Rồi cô im lặng, lưng cứng đờ.

Dưa ngọt ngày hè

Còn có một lần, anh thật là bị cô làm cho tức giận đến muốn đánh người.

Trong xe ô tô, lời nói của cô gần như xuyên thủng lớp ngụy trang tự cho mình là đúng của anh.

"Thẩm tổng, anh phá lệ."

Ch ế t tiệt, anh đã hơn một lần cố gắng vạch trần sự dối trá đó.

Lại tự hỏi, lúc đó cô sẽ nghĩ gì về mình?

Một người đàn ông trăm phương ngàn kế cố tình lừa dối cô.

Sau này, anh nghĩ, nếu anh có thể quay lại ngày hôm đó.

Trước cửa phòng khách sạn ở Singapore, cô say lờ đờ, mê ly hỏi anh: "Thẩm tổng, ánh trăng sáng của anh là người như thế nào?"

Anh nghĩ rằng anh sẽ vuốt ve khuôn mặt cô một cách cẩn thận và nghiêm túc nói với cô rằng đó là người có đôi mắt như vậy, lông mày như vậy và chiếc mũi như vậy.

Cô ấy đang đứng ngay trước mặt tôi.

Những gì nằm giữa chúng ta cho đến giờ luôn là những lời nói dối của chính tôi.

Nhưng anh không đủ thẳng thắn, cũng chưa bao giờ có thể đảm đương nổi từ "người tốt".

Mấy ngày nay, cô cố ý tránh mặt anh, không chịu gặp anh.

Phát hiện ra sự bất thường của cô, Thẩm Quốc đã điều tra qua và biết rằng đó lại là trò quỷ của Chu Lâm.

Anh bắt đầu thấy đau đầu, trước đây, rất nhiều người lầm tưởng chị gái Cố Ngọc là một cặp với anh, anh cũng lười giải thích.

Khi anh bấm số điện thoại của Cố Ngọc, đầu bên kia nửa tây nửa ta chào hỏi.

Thẩm Quốc cau mày: "Nói tiếng Trung."

Bên kia "À há" một tiếng và nói: "Lão già cổ hủ."

Cuộc điện thoại gần kết thúc, chị gái hỏi anh một cách nghiêm túc: "Em có chắc không?"

“Chắc chắn.” Anh nghe thấy giọng nói của chính mình.

Mặt sông sóng gợn, vị thần của anh, luôn ở bên anh.

Giang Nghi liếc nhìn bên kia sông, những đốm sáng nhỏ phản chiếu trên theo làn sóng, ánh sáng lấp lánh dường như không bao giờ tắt.

Cô lập tức hứng thú bừng bừng, líu lo bay nhảy như chim, kéo anh đi xem cảnh trí tầm thường nơi nhân gian.

Giang Nghi không biết rằng cô đang nhìn vào hình ảnh phản chiếu của ánh đèn, nhưng anh vẫn luôn nhìn cô.

Không bao giờ thay đổi. 

Loading...