Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọt - Chương I

Cập nhật lúc: 2024-07-18 23:01:51
Lượt xem: 330

01.

Anh em anh ta vừa uống rượu vừa mải mê say sưa nói chuyện.

Trình Thành không nói một lời, ánh mắt u ám.

Bạn gái của anh, Chu Lâm, mỉm cười nói xin lỗi với tôi: "Tôi xin lỗi, hôm nay tổ chức triển lãm nghệ thuật, nên mấy người bọn họ uống quá nhiều, giờ nói muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân nên mới đến đây."

“Coi như bồi thường,” như thể bố thí, cô ta lấy từ trong ví ra hai trăm nhân dân tệ.

"Hai mươi phần hoành thánh, không cần thối."

Tôi cụp mắt xuống: “Xin lỗi, tôi sắp đóng cửa hàng.”

Sắc mặt Chu Lâm khó coi, cô ta kéo tay áo Trình Thành lắc lắc: "A Thành ... em chỉ là có ý tốt thôi, không ngờ cô ấy lại không cảm kích."

Vẻ u ám trong mắt Trình Thành đột nhiên tiêu tán, anh trở nên dịu dàng, đan ngón tay vào tay cô ta an ủi.

Khi anh ta nhìn lại tôi, giọng nói lại mang theo sự khinh miệt quen thuộc: "Đã thế này còn làm như giàu có?"

Anh ta xốc cái lồng bàn lên và hỏi: “Không còn nữa sao?”

Bột mì bay trong không khí, trên bàn tre vẫn còn hơn chục miếng hoành thánh.

Tôi gượng cười nói: “Phần cuối cùng giữ lại cho chồng tôi.”

"Chồng?"

Trình Thành nhếch khóe miệng: "Giang Nghi, cô vẫn hệt như trước đây - một bụng đầy lời dối trá."

Một giây sau, anh ta đưa tay ra, nước súp và tôm khô trong nồi đổ xuống đỉnh đầu tôi.

Nước súp đã hơi nguội, len lỏi thấm vào cổ áo, khiến tôi rùng mình.

Xấu hổ, thực sự rất xấu hổ.

Đối phương người đông thế mạnh, bàn tay siết thành nắm đ.ấ.m của tôi vừa siết chặt rồi lại thả lỏng ra.

Hắn nhếch khóe miệng, cười nham hiểm: “Đây mới là bộ dáng của một tiểu thư.”

Ánh mắt Chu Lâm rơi vào mái tóc dính bết của tôi, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Quên đi, A Thanh, em không muốn so đo nữa. Để cô ấy xin lỗi rồi rời đi thôi."

Có rất nhiều người đang theo dõi, tôi nhìn anh ta, không chút do dự lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát: “Xin chào, ở đây có người mượn rượu làm càn, đập phá quầy hàng của tôi.”

02.

Trình Thành và tôi từng học cùng một trường cấp ba.

Chúng tôi gặp nhau lần đầu là tại một con hẻm. Tôi cầm chai rượu đánh một tên trọc đầu, tên đó ôm đầu bỏ chạy, chẳng quên lớn tiếng chửi: “Học mẹ mày đi, bớt bày ra cái vẻ kiêu ngạo.”

Tôi giận đến run người, thấy có người đi ngang qua, tôi lặng lẽ lau vết m.á.u trên tay.

Lúc này, người kia mới đưa tới một tờ giấy: "Lau sạch."

Tôi nhận ra anh ta.

Trình Thành, một nhân vật nổi tiếng trong trường.

Mặc dù học kém nhưng anh ta không ngừng đánh nhau, hút thuốc và uống rượu.

Trình Thành đã giành giải nhất cuộc thi vẽ tranh thành phố học kỳ trước.

Nhờ vào tấm ảnh lúc trao giải với đôi lông mày và đôi mắt đẹp, anh ta một đêm thành danh, vang dội khắp trường.

Tôi thừa nhận rằng lúc ban đầu, tôi ở cùng với Trình Thành là vì có tâm tư riêng.

Lạm dụng, bắt nạt, bầu không khí ngột ngạt ...

Cuộc sống giống như một cái kén quấn chặt, khiến người ta ngạt thở.

Tôi thậm chí còn không dám thi quá tốt, bởi vì một khi thứ hạng đủ cao, những người đó sẽ bò ra như giòi và kéo tôi vào vũng lầy cùng họ.

Hơn ai hết, tôi muốn thoát ra khỏi cái thế giới mục nát này.

Một góc tà áo trắng tinh khôi của thiếu niên bị gió thổi bay, đôi mày đẹp và đôi mắt trong, hiện rõ dưới ánh mặt trời...

Trên bờ vực của sự c.h.ế.t đuối, có quá nhiều thứ có thể gọi là “cọng rơm” để bấu víu vào.

03.

Chu Lâm xuất hiện vào thời điểm đó.

Trên khán phòng của sân vận động, cô ta kéo vài người đến ngồi cạnh tôi.

Ánh mắt cô ta lướt qua tôi, người đang cầm chiếc áo khoác đồng phục học sinh, rồi nhìn về phía chàng trai trên sân: "Đồ tôi không cần, không ngờ lại là của hiếm của cậu."

Gia đình của Chu Lâm giàu có, nên cô ta luôn cư xử như một cô tiểu thư ở trường, tỏ ra cao thượng hơn người khác.

Có rất nhiều người trong lớp vây quanh cô ta.

"Tôi nghe nói gia đình cậu rất nghèo, cón sống ở khu vực như vậy..."

Vừa nghịch bộ móng tinh xảo, cô ta vừa vắt óc tìm từ: "Khu ổ chuột?"

Có người kêu lên: "Đại tiểu thư à, cái đó người ta gọi là làng trong phố."

Cô ta nhéo mũi, giơ tay ra vẻ tự phụ vẫy vẫy: "Thảo nào, nó có mùi chua."

Chỉ là sự sỉ nhục không kéo dài lâu.

Trình Thành ôm bóng đứng trước mặt chúng tôi, nói một cách lạnh lùng: "Mấy người đang làm gì vậy?"

Khuôn mặt của Chu Lâm đột nhiên trở nên tái nhợt, nhưng rất nhanh, cô ta lại có được sự tự tin.

"Ngay cả tôi có từ chối cậu, thì cậu cũng không nên chơi với một kẻ thối nát như Giang Nghị. Cậu có biết mẹ cậu ta là người như thế nào không?"

Hắn đứng ở nơi đó, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.

Mọi người có mặt đều là bộ dạng đang xem kịch vui.

Sự im lặng khiến nỗi xấu hổ gần như ngay lập tức lấp đầy mọi lỗ chân lông trên cơ thể tôi.

Trình Thành kéo tôi dậy, nói: “Không liên quan gì đến cô.”

Sau đó, tôi hỏi anh ấy: “Anh đã từng theo đuổi Chu Lâm?”

Anh ta có vẻ hơi tức giận.

Im lặng hồi lâu, anh ta đột nhiên kiên định nhìn tôi: "Ruồi không có khe hở liền không thể đớp trứng, vì sao người khác luôn đến làm phiền em? Giang Nghi, em có thể tìm ra vấn đề ở bản thân mình không?"

Trình Thành cau mày nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Kỳ thật, em không nhuộm mấy màu tóc sặc sỡ này vẫn xinh hơn.”

Tôi cười gượng.

Từ nhỏ đến lớn, điều mà tôi nghe được nhiều nhất là tìm kiếm vấn đề từ chính mình. Vì vậy, bị người ta nguyền rủa à đứa con hoang, cha sinh mẹ không dạy cũng là lỗi của tôi. Làm bài thi quá tốt nên bị túm tóc, ấn vào bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh nữ cũng là lỗi của tôi.

Dưới ánh đèn neon, Trình Thành thấy tôi im lặng, liền đứng dậy bước đi.

Tôi chợt thấy chạnh lòng.

Trên con đường nhộn nhịp, có rất nhiều người đi bộ, dường như mọi người đều có một nơi để đi.

Chỉ có cụm đèn phía trên đầu là của tôi thôi.

Nhưng ông trời như đang đùa giỡn với tôi, ánh đèn chập chờn vài cái rồi vụt tắt.

04.

Sau khi cảnh sát hòa giải, Chu Lâm và những người khác miễn cưỡng xin lỗi.

Tôi kéo lê tấm thân mệt lử về nhà.

Có lẽ đây không thể gọi là nhà của tôi được..

Một biệt thự ở ngoại ô, mọi đồ đạc ở đây đều có mức giá mà tôi thậm chí không đủ khả năng chi trả.

Dưa ngọt ngày hè

Trong phòng làm việc trên tầng hai, một người đàn ông đang đọc tạp chí.

Trong phòng không có ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn ngắn màu xanh đậm trên bàn.

Ánh sáng lờ mờ chiếu xuống, phản chiếu trong đôi mắt anh, lấp lánh những ánh vàng.

Cửa không đóng, nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Anh ném tờ tạp chí đi, cười nhạt: “Giang Nghi, hình như em luôn có khả năng khiến bản thân mình trở nên chật vật.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngot/chuong-i.html.]

Tôi không nói gì, có chút lúng túng đứng ở cửa: "“Món hoành thánh hôm nay không được giao như đã hứa.”

Hắn nhíu mày, có chút bất đắc dĩ: "Không quan trọng."

Thẩm Quốc đứng dậy, đi ngang qua tôi với vẻ mặt lạnh lùng: "Tắm nước nóng rồi đi ngủ trước đi."

05.

Thẩm Quốc là một người rất kỳ lạ.

Anh ta rõ ràng là ông trùm kinh doanh hàng đầu trong nước, nhưng lại không thích giao du với người khác.

Anh ta có khuôn mặt nhã nhặn bại hoại như một tên cặn bã điển hình, nhưng không tận dụng nó và chưa bao giờ có bất kỳ vụ bê bối nào.

Tôi từng nghi ngờ rằng anh ấy không thích phụ nữ.

Anh là người đã chu cấp cho tôi học hết đại học và dang tay giúp đỡ những lúc tôi túng quẫn nhất.

Ngay cả khi đằng sau sự giúp đỡ này là có mục đích.

Nhưng Thẩm Quốc vẫn luôn rộng lượng.

Cũng giống như năm tôi tốt nghiệp đại học và đi tìm việc khắp nơi.

Anh ta đưa cho tôi một bản hợp đồng, với ánh mắt lạnh lùng và nụ cười nhàn nhạt: “Nếu không có vấn đề gì, sau ba năm, tôi và em sẽ được cả tiền lẫn hàng.”

Chỉ vì tôi trông giống với người vợ quá cố của anh ấy, thế nên mới có được sự đối xử khác biệt của Thẩm Quốc.

Nội dung hợp đồng không quá đáng, nếu cần thiết, tôi sẽ đi cùng anh ấy vào một số dịp và mỗi cuối tuần đều đưa hoành thánh.

Lúc đó tôi im lặng, hồi lâu mới hỏi anh: “Anh muốn hoành thánh mua hay tự làm?”

Anh ta sửng sốt một lúc, cau mày nghĩ: "Cái gì cũng được."

Ngoài những gì được quy định trong hợp đồng, chúng tôi hầu như không có sự tương tác nào với nhau trong nhiều năm qua.

Đôi lúc, khi nhìn mình trong gương.

Đến tột cùng là giống ở đâu? Lông mày, con mắt, hay là cái mũi?

Trong bữa tiệc của đối tác ở Singapore, tôi bị đuổi về khách sạn sớm vì đôi giày cao gót không vừa vặn.

Trước cửa phòng, trong lúc say khướt và bối rối, tôi từng nắm lấy góc bộ vest chỉnh tề của anh, ngẩng đầu hỏi: "Thẩm tổng, ánh trăng sáng trong lòng anh là người như thế nào?"

“Ánh trăng sáng?” Thanh âm cao lên, anh ấy như không hiểu.

Tôi có chút xấu hổ, lo sợ tâm sự của mình sẽ bị lộ nên giả vờ bình tĩnh: “Trong tiểu thuyết không phải viết như vậy sao? Bằng không sao anh lại ký với tôi bản hợp đồng như vậy?”

Anh ta dường như đang mỉm cười, nhưng sự u ám trong mắt anh còn tối hơn cả màn đêm.

Tôi không thể chịu đựng được để hỏi thêm bất kỳ câu nào nữa.

Hôm nay là ngày cuối cùng của hợp đồng.

Tắm xong, tôi đang sấy tóc thì nghe có người gõ cửa.

Với mái tóc ướt nửa vời, tôi mở cửa phòng khách, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Thẩm tổng?"

Anh ấy dường như khựng lại.

Ngay sau đó, anh rời mắt khỏi tôi và đưa cho tôi một cốc sô cô la nóng với thái độ hơi bất thường.

"Em có muốn gia hạn hợp đồng không?"

Lòng tôi thắt lại, thật lâu sau mới nghe được giọng nói gay gắt của chính mình: “Không cần.”

Anh do dự không nói nên lời, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói: "Sau này nếu có khó khăn gì có thể gọi điện thoại cho tôi."

Cửa phòng dành cho khách lại đóng lại.

Tôi ngồi sụp xuống góc sofa, nước trên tóc từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay, nhưng tôi không để ý.

Tất cả những gì tôi biết là tôi đã gần như nói "có".

Tôi suýt nữa lại mắc phải sai lầm tương tự và chìm đắm trong sự dịu dàng đó.

Thẩm Quốc là một người đàn ông tốt đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy khi tôi cô lập và bất lực.

Ba năm trước, trong một lần bất chợt, tôi đã đồng ý lời cầu hôn của Thẩm Quốc.

Lúc đầu chỉ là để trả ơn.

Nhưng tôi biết rất rõ sự quan tâm, chăm sóc của anh ấy cũng như sự lãng mạn ẩn sau đó không thuộc về tôi.

Nó thuộc về người vợ đã mất của anh.

Tôi hy vọng hơn bất cứ ai rằng anh ấy có thể nhanh chóng thoát ra và bước tiếp.

Nhưng chỉ cần tôi ở lại cạnh anh, khuôn mặt này chỉ có thể gợi lại ký ức mà anh ấy đã chôn vùi.

Tôi lấy tấm thẻ Thẩm Quốc dùng để gửi tiền hàng tháng ra, nhét nó vào chậu hoa Chlorophytum trong phòng.

"Từ giờ trở đi, chúng ta coi là hai bên thoả thuận xong."

Trong phòng, tôi nhẹ nhàng nói.

06.

Ngày hôm sau, tôi rời khỏi biệt thự của Thẩm Quốc, trên đường nhận được điện thoại của bạn thân Tiểu Ngư.

Cô nàng nghiêm túc dạy bảo: "Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, mày vì hắn cuối tuần đi chợ đêm bày quầy bán hàng, khổ công học tay nghề làm mì hoành thánh, ông chủ nào mà khó đối phó thế, thích ăn những thứ như vậy?"

“Đừng nói với tao rằng hai người bảy năm còn không có tu thành chính quả nhé?"

Tôi im lặng: “Chúng tao chia tay rồi.”

Đầu bên kia điện thoại, cô thở dài: "Kế hoạch tiếp theo thế nào, mày có dự định gì không? Có muốn đến chỗ của tao không?"

"Tuần trước tao đã đậu phỏng vấn tại chi nhánh của Chu thị, ngày mai tao sẽ đi làm."

Đây là một công ty mới mà tôi đã gia nhập.

Chỉ là oan gia ngõ hẹp.

Khi nhân sự đưa tôi đến bộ phận kế hoạch để báo cáo, tôi đã gặp Chu Lâm.

Người quản lý đã giới thiệu tôi với các đồng nghiệp trong bộ phận.

Chu Lâm làm bộ mặt lạnh trước mặt mọi người: “Tôi không muốn tham gia thực tập ở công ty của mình nên đã đến công ty dưới danh nghĩa của chú Chu, không ngờ ở đây lại gặp phải những người xui xẻo.”

Các đồng nghiệp của tôi bối rối trước thái độ kỳ lạ của cô ấy, vì vậy họ không còn cách nào khác ngoài việc an ủi tôi sau khi cô ấy rời đi: “Giang Nghi, Lâm Lâm không có ý xấu gì, chỉ là tính tình của tiểu thư mà thôi.”

Đêm đó, một bức ảnh được gửi vào nhóm công ty.

Trong tấm ảnh, trông tôi thật chật vật, đó là bức ảnh chụp cảnh Trình Thành ném súp hoành thánh vào đêm hôm đó.

Mọi người nhanh chóng bàn tán xôn xao: "Đây không phải là Giang Nghi người mới từ phòng kế hoạch ra sao? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

“Quyến rũ bạn trai của người ta, bị chính chủ xé x á c.”

Có người nói: "Công ty không phải cũng có thẩm tra lý lịch sao? Người bán hàng cũng có thể đi làm sao?"

Họ nhanh chóng nhận ra nhờ gương mặt, người đứng cạnh Trình Thành chính là Chu Lâm.

Lời đồn có thể g i ế t c h ế t một con người.

Tôi luôn biết.

Sáng sớm hôm sau, một nhóm người lo lắng an ủi cô ta và bàn tán thêm nhiều chi tiết.

Chu Lâm nhẹ nhàng cười: “Chuyện này nếu như truyền ra trong công ty, tất nhiên sẽ có ảnh hưởng không tốt, vậy thì bỏ qua đi.”

Các đồng nghiệp trong phòng kế hoạch hết người này đến người khác bênh vực cô ta: "Lâm Lâm, cô tốt bụng quá à? Nếu là tôi, hôm qua tôi đã chửi cô ta rồi."

Có rất nhiều người đứng trước mặt tôi lên tiếng: “Thật xui xẻo khi ở cùng công ty với loại phụ nữ này”.

Trong nhà vệ sinh, Chu Lâm chặn đường tôi và cười nói: "Đây không phải là Tây Thi hoành thánh mới của chúng ta sao?"

Ánh mắt tôi bình tĩnh: “Tránh đường.”

Nhưng cô ấy không nhượng bộ và đưa tay ra trước mặt tôi.

Trong mắt cô ta hiện rõ sự uy hiếp: "Giang Nghi, tao chỉ là đang dạy cho mày một bài học thôi. Mày là trộm sao? Trước trộm tranh, bây giờ lại dám thèm muốn Trình Thành."

Khi thấy có người bước vào, cô ta hạ giọng nói: "Tôi cho cô ba ngày để rời khỏi công ty. Đừng ép tôi tiết lộ những việc xấu cô đã làm." 

Loading...