Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọn nến dẫn đường - Chương III

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 08:37:24
Lượt xem: 29

13.

Bấc sáp duy nhất còn sót lại ở lối vào cổng lại được thắp lên, em gái tôi khoác một chiếc áo khoác mỏng lên người để che đi làn da đầy vết thương.

Con bé đẩy cửa ra, trực tiếp bước ra ngoài rồi biến mất trong màn đêm.

Còn bố tôi vẫn đang đứng ở cửa xoa xoa hai tay, mấy lần nhấc chân định rời đi, nhưng đến phút cuối lại rút lui.

Em gái tôi trở lại cùng một người phụ nữ mặc váy trắng.

Họ dường như đột ngột bước ra từ bóng tối, xuất hiện một cách bất ngờ.

Lần này cô ta đã có thể nhìn thấy bố tôi, cô ta lấy tay che miệng, mặt đầy nước mắt, ôm con trai và sải bước dài, chạy về phía ông.

Bố tôi dang tay ra.

Em tôi không cản lại, chỉ nói:

"Bố, bố không thể để họ vào được."

Tôi có lòng nhắc nhở: "Một khi đã vào đây, sẽ không bao giờ bước ra ngoài được nữa."

Em tôi chỉ để bọn họ gặp nhau tạm biệt lần cuối chứ không mời hai mẹ con họ vào nhà.

Là bố tôi mời.

“Mẹ sẽ phát hiện ra bọn họ.”

Vẻ mặt bố tôi từ vui mừng chuyển sang hoảng sợ, ông muốn ngăn lại nhưng người phụ nữ đã ôm con trai mình mà lao vào vòng tay ông.

Ngọn nến trên mặt đất đã tắt, không còn sót lại chút bấc nào.

Cửa sân đóng sầm lại, người phụ nữ run lên vì sợ hãi, thoát ra khỏi vòng tay của bố tôi và chạm vào khuôn mặt tái nhợt của ông, cảm thấy vô cùng lo lắng.

"Không phải anh nói ngươi bị giam sao? Có bị thương không?"

Dưa ngọt ngày hè

"Anh có biết em đã vất vả thế nào để tìm được anh không? Nếu không phải tiểu Ái tới tìm em, em cũng sẽ không thấy anh.”

"Anh nói gì nhỉ?! Cái người bị điên đâu? Anh đánh thuốc mê người đó à?"

"Chúng ta nhanh chạy trốn đi! Mang Tiểu Ái theo cùng. Em đã nói anh không nên làm ra chuyện như vậy mà ..."

Cô ta như chợt nhận ra sự hiện diện của tôi: "Tiểu Ái?"

Em gái tôi vỗ vai cô ta nói: “Dì Quế Lan, con ở đây.”

Đôi mắt kinh hoàng của Quế Lan nhìn hai chúng tôi, rồi nở một nụ cười.

“Bố con rất thích đùa, ông ấy còn nói ở nhà … , không phải mọi thứ đều ổn sao?”

"Chắc ông ấy nói sai rồi, chúng ta mau đi. Mau chạy thật xa và không bao giờ quay lại đây nữa."

Em tôi cởi chiếc áo, để lộ vết thương: “Dì Quế Lan, bố con không hề lừa dì.”

"Mẹ con thực sự đã g.i.ế.c một trong những cô con gái của bà."

"Bây giờ dì vẫn muốn đưa con đi à?"

14.

Em tôi đã từng hỏi bố câu hỏi này, và bây giờ con bé lại hỏi Quế Lan.

Đều là những người cứ mở miệng là nói muốn đưa em gái tôi đi.

Quế Lan thở hổn hển như một con cá sắp chết, đôi mắt mở to, kéo bố tôi chạy về phía cửa.

Cửa sắt không có ổ khóa nhưng không mở được.

Bố tôi ôm chặt cơ thể đang run rẩy của Quế Lan: “Đều là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên để em đến. Anh đã thử nhiều cách nhưng đều không thoát được.”

"Nhưng không sao cả, dù sao em và con trai vẫn ở bên cạnh, anh sẽ không sợ gì cả."

Cậu bé ôm lấy đùi bố tôi và không ngừng gọi bố.

Vẻ ngoài hài hòa của gia đình ba người khiến em gái tôi rất không hài lòng.

"Bố ơi, chúng con mới là gia đình thực sự của bố, chúng con mới là con của bố!"

Lòng người vốn có tính ích kỷ.

Bố tôi lúc này đang đứng trước mặt cậu bé, hành động như một người cha mẫu mực.

"Mày là kẻ mạo danh! Mày vốn không phải con của tao!"

Em gái tôi tức giận: “Nếu con không dùng nến làm ánh sáng dẫn đường thì bà ta còn lâu mới tìm thấy bố.”

Quế Lan trốn sau lưng bố tôi:

"Tiểu Ái, dì biết trước đây con là đứa con được ông ấy yêu thương nhất, nhưng Tiểu Hạo cũng cần có bố ..."

Em gái tôi nắm lấy một tay Quế Lan.

"Vậy chúng ta móc tay đi."

“Nếu nói dối sẽ phải nuốt ngàn mũi kim”.

Quế Lan nhìn bố tôi, rồi cắn răng cùng em tôi móc tay

Hai người họ vừa nói xong câu “Móc ngoéo tay, lời thề trăm năm không đổi" sắc mặt Quế Lan nhanh chóng tái nhợt.

Cô ta dùng hai tay che cổ họng, há to miệng và trực tiếp quỳ thẳng xuống đất.

Miệng đầy những mũi kim tiêm đang tuôn ra không ngừng.

Chúng xuyên qua môi, mũi và má của cô ta, đến mắt và rơi xuống đất từng chiếc một.

“Con khá thích làn da của dì ấy, nhưng chẳng may bị kim tiêm làm hư mất rồi.”

Hóa ra đây là loại da mà em gái tôi quan tâm ... và bố tôi cũng thích.

15.

Quế Lan vẫn chưa chết, cô ta chịu đựng cơn đau dữ dội và đưa tay về phía bố tôi.

Bố tôi ngơ ngác đứng sang một bên, bất lực nhìn, môi run run, bàn tay vừa đưa ra đã thụt lại

Không chỉ vậy, ông còn ấn chặt vai cậu bé và bịt miệng cậu lại khi cậu gọi mẹ.

"Đừng hét lên! Tên điên kia sẽ bị đánh thức."

"Huhuhuhu ....Mẹ!"

Quế Lan mặt đầy máu, miệng căng ra đến cực điểm, nhìn về phía bố tôi mà chết.

Cơ thể cô ta ngã xuống, mặt đập mạnh xuống đất khiến cây kim xuyên thẳng qua đầu.

"Ôi, đầu bị phá hỏng rồi."

Em gái tôi cười khúc khích:

“May thay, con không thích mái tóc và khuôn mặt của dì ấy.” em tôi nhìn khuôn mặt trắng bệch của bố mình, chân thành xin lỗi.

“Con xin lỗi bố vì đã làm hỏng khuôn mặt mà bố yêu quý.”

Bố tôi lắc người, buông tay ra, cậu bé liền nhào vào người Quế Lan mà khóc:

"Mẹ ơi, dậy đi!"

"Huhu, mẹ, mẹ bị sao vậy?"

Một đứa trẻ chưa hiểu được sự sống và cái chết, liền theo bản năng là sợ hãi.

Thấy Quế Lan không nhúc nhích, cậu bé lại chạy về phía bố tôi và khóc trong vòng tay ông.

Em gái tôi quỳ xuống chạm vào làn da của Quế Lan, rất hài lòng:

“Bố chăm sóc làn da này tốt thật, còn mềm hơn cả da của chị và con nữa.”

Cánh cửa sau lưng bố tôi mở ra, một bóng đen bao trùm ông.

"Sao trong nhà lại có mùi hồ ly tinh?"

Mẹ tôi đã thức dậy rồi!

16.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngon-nen-dan-duong/chuong-iii.html.]

Bà nhìn Quế Lan đang nằm trên mặt đất rồi nhìn cậu bé trong vòng tay của bố tôi:

“Chồng, bọn họ là ai thế?”

Vừa nói, bà vừa khịt khịt mũi:

"Anh khỏi cần nói tôi cũng biết, vậy mà lại ở bên ngoài nuôi nhân tình!”

Bà hét lên: "Anh là đồ khốn nạn! Anh đã hứa cho tôi và các con một cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại mang con đ i ế m cùng đứa con hoang từ bên ngoài về!"

“Ngay từ đầu nên đem anh làm thành x á c sống! Có vậy thì anh sẽ mãi không thay lòng!”

Đột nhiên bà vỗ nhẹ đầu một cái rồi nói: "Vẫn chưa muộn."

Rồi đi tìm con d a o, còn em gái tôi thì nói bóng nói gió.

“Mẹ phát hiện rồi.”

Hẳn là con bé vẫn còn giận việc bố tôi đứng ở phía đối diện với nó mà bảo vệ cậu bé.

“Bố ơi, sao bố lại thà ôm con của người khác hơn là cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp?”

"Chỉ có chúng con mới là gia đình của bố."

Bố tôi nhìn kỹ khuôn mặt đỏ bừng vì khóc của cậu bé, không biết đang nghĩ gì.

Mẹ tôi nhanh chóng quay lại với con d a o sắc bén trên tay và nụ cười điên cuồng trên môi.

"Đừng lo lắng, tôi làm rất nhanh, sẽ không đau chút nào đâu."

Khi bà đi đến chỗ bố tôi, ông đã đẩy cậu bé ra khỏi vòng tay mình.

Rồi quỳ xuống trước mặt mẹ tôi, ôm lấy chân bà: “Vợ à, là anh tự mình lừa bọn họ tới đây!”

"Anh biết em không yên lòng về anh, không tin anh sẽ ở lại đây."

"Nên anh đã mang bọn họ về cho em tùy ý sử dụng. Chỉ mong em hãy tin anh! Trước đây anh là một kẻ khốn nạn. Đã làm nhiều việc sai trái. Đáng lẽ anh không nên bỏ rơi em."

"Anh rất nghiêm túc và chân thành muốn được cùng em và các con sống một cuộc sống tốt đẹp."

Bố tôi nói một cách chân thành, trên mặt vẫn còn hai dòng nước mắt.

Mẹ tôi cầm d a o ngập ngừng,

"Những gì anh nói có thật không?"

Bố tôi gật đầu như một kẻ ngốc, chỉ vào Quế Lan đã biến thành xác c.h.ế.t trên mặt đất.

"Cô ta chếc rồi! Anh đã lừa cô ta đến đây. Minh chứng này còn chưa đủ sao?"

 

Mẹ tôi che miệng cười, rồi dúi con d a o vào tay bố tôi: “Anh g i ế t đi, tôi liền tin anh”

Ý mẹ tôi là đang nói đến cậu bé.

Bố tôi cầm con d.a.o trong tay, tay run run nhưng không cử động.

Dù sao đây cũng là hành vi g i ế t người

Cậu bé có chút không hiểu: “Bố ơi?”

Giọng mẹ tôi lại trở nên gay gắt:

"Không dám? Không muốn làm? Vậy những gì anh vừa nói đều là nói dối tôi!"

Giọng mẹ tôi như một lời nhắc nhở, trong mắt bố tôi liền hiện lên tia tà ác.

Nhát thứ nhất rơi xuống, tay ông rất run còn cậu bé hét lên:

"Bố, đau quá, đau quá!"

"Tao không phải bố của mày! Ai là bố của mày?"

Ông ngày càng trở nên tàn nhẫn hơn, đ â m hết nhát này đến nhát khác.

"Mày chỉ là một đứa con hoang, là tiệt chủng! Mày tiêu tiền của tao, lừa gạt tao nhiều năm như vậy!"

"Đi chế t đi! Đi chế t đi! Đi chế t đi!!!"

Phần thân trên của cậu bé bị đ â m thành từng mảnh và cậu không còn cử động nữa.

Bố tôi ngồi dưới đất, thở hổn hển rồi ném con d.a.o ra xa.

Mẹ tôi không để ý, bà dùng khăn lau mặt cho ông rồi nói: “Chồng à, đáng ra em không nên không tin anh.”

"Chào mừng về nhà."

17.

Bố tôi được mẹ đưa về nhà, ông chủ động quàng tay qua vai bà khiến bà mỉm cười.

"Em gái, cậu bé kia thực sự không phải là con của bố à?"

Em gái tôi đã cắt hết quần áo của Quế Lan và đang cầm một con d a o để lột da cô ta.

"Đương nhiên rồi, em không nói dối. Ai nói dối sẽ phải nuốt ngàn mũi kim."

Bố tôi vừa nói dối.

Ông gạt bỏ mọi quan hệ, đổ nước bẩn lên người chế t và g i ế t chế t một đứa trẻ đã lớn lên cùng mình.

Nhưng lại được mẹ tôi tha thứ.

Em gái tôi hấy tôi nhìn t.h.i t.h.ể cậu bé dưới đất liền tiến tới nắm lấy tay tôi: “Chị ơi, chị cũng thích những đứa trẻ khác à?”

“Không.” Tôi chạm vào đầu em gái tôi,

“Chị chỉ cảm thấy đôi khi lòng người còn đáng sợ hơn ma.”

Đối với tôi, bố là người đáng sợ nhất trong gia đình và là người tôi ít muốn tiếp xúc nhất.

Trong nhà chỉ có mẹ tôi là có thể lột da thành thạo nhất nên em tôi đã đến nhờ bà giúp và đã có được một bộ da mới hoàn chỉnh.

“Vùng da này cần phải cắt bỏ mỡ, nếu không sau khi may sẽ trông rất mấp mô và khó coi.”

"Mẹ, mẹ giúp con xử lý tốt một chút. Ở nhà chúng ta không còn miếng da thừa nào cả."

Trong khi hai người họ đang nói chuyện, bố tôi đang ngồi xổm kế bên.

Tôi có thể nghe thấy tiếng nôn ói của ông nhưng ông vẫn không chịu rời đi.

Khi em tôi quay lại với tấm da đang ôm trong người một cách hào hứng, bố tôi liền nói với giọng nịnh nọt:

“Vợ à, em có thể đem bọn họ làm thành nến dẫn đường không?”

Mẹ tôi khó hiểu: “Nến dẫn đường chỉ có thể dẫn đường cho những người thân ruột thịt và những người thân yêu. Anh muốn làm cái này để làm gì?”

"Anh nghĩ đến việc Tiểu Ái vất vả tìm anh về, cũng như sự miệt mài không ngủ của em để làm ra chúng nên anh tò mò không biết em đã làm ra những cây nến như thế nào?"

“Khi quay lại thì tất cả đã cháy rụi nên thậm chí còn chưa nhìn thấy chúng nữa”.

Ông nắn vai bóp chân cho mẹ tôi, dỗ dành bà, cuối cùng mẹ tôi cũng đồng ý.

“Bọn họ đã chế t rồi, cho nên hiệu quả nhất định sẽ không bằng lúc còn sống, nhưng trưng bày trong nhà cũng không tồi.”

18.

Quế Lan vừa được lột da, mỡ trên người vẫn còn, mẹ tôi nhốt mình trong lều, ngày hôm sau đã làm ra một ngọn nến.

Bà đưa nó cho bố tôi như một báu vật, ông liền khen ngợi nhưng lại thản nhiên đặt cây nến sang một bên.

"Em yêu, em vẫn còn cái nhỏ hơn phải không? Sao em vẫn chưa làm nó?"

Mẹ tôi có chút không hài lòng: “Sao anh lại sốt ruột thế? Làm cái này tốn thời gian và công sức lắm, anh muốn em kiệt sức à?”

"Em không sợ nếu hư thì không làm được nến sao? Nến của người lớn và trẻ con làm ra chắc chắn sẽ khác nhau. Anh chỉ tò mò thôi."

Mẹ tôi thản nhiên nói: “Có hư cũng không sao, nhà chúng ta không phải còn có Tiểu Khả sao?”

"Nếu thích, em cũng có thể biến con bé thành một cây nến. Con bé và Tiểu Ái là song sinh, nên những cây nến làm ra chắc chắn sẽ rất giống nhau."

Nhưng bố tôi lại nhất quyết muốn biến cậu bé kia thành một ngọn nến, nói rất nhiều lời ngọt ngào nhưng sắc mặt lại rất nóng lòng.

Mẹ tôi nói, nến dùng làm nến dẫn đường càng tươi thì tác dụng càng tốt, tốt nhất nên làm trong ngày.

Và nên được sử dụng ngay sau khi làm ra, nếu không nó sẽ mất tác dụng dẫn đường.

Nhưng hai mẹ con họ đều đã chế t rồi, bố tôi còn có thể dùng nến của họ để thu hút ai nữa?

Loading...