Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọn nến dẫn đường - Chương IV

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 08:37:55
Lượt xem: 34

19.

Bố tôi thắp ngọn nến của cậu bé ở cửa sân.

Cây nến rất ngắn, chỉ dài bằng ngón tay người, ông nhìn chăm chú vào cây nến, l.i.ế.m liếm khóe miệng.

"Mau tới đi, mau tới đi."

Không ai quan tâm đến hành động của bố ngoại trừ tôi.

Mẹ tôi mệt mỏi, đang nằm trong phòng, lần trước làm nến xong, bà ngủ nguyên một ngày, sợ rằng lần này sẽ lâu hơn.

Còn em gái tôi vừa có bộ da mới, đang ngồi trong phòng cùng tôi nghiên cứu làm sao để may cho đẹp mắt, nó có rất nhiều ý tưởng, nói rằng có thể dùng phần da thừa để may nơ trên người.

Ngọn nến cháy suốt hai ngày, da của em tôi cũng đã được khâu lại

Ban đêm, một người đàn ông được một cậu bé dẫn đi từng bước về phía sân nhà chúng tôi.

Vẻ mặt người đàn ông tràn đầy tức giận: "Con trai, mẹ con thực sự ở đây à?"

“May là con đến tìm bố, nếu không bố cũng không biết được mình đã có đứa con trai lớn từng này mà mẹ con thì một lời cũng không nói. Con biết không, trông con giống bố hồi nhỏ như đúc.”

Người đàn ông vung vung nắm đấm:

"Cái tên khốn đó thế mà lại biết trước lại còn đòi gặp mình, ông đây còn lâu mới sợ mày nhé! Đã có gia đình mà còn dám ra ngoài vụng trộm, bị lừa gạt là đáng lắm!”

"Chỉ sợ cả đời này hắn ta cũng sẽ không còn con.”

Cậu bé không lên tiếng, chỉ im lặng dẫn người đàn ông vào cửa sân.

Ngọn nến tắt và cậu bé cũng biến mất.

Những t.h.i t.h.ể trên mặt đất còn chưa được dọn dẹp, đã bị ném ra cửa trong tình trạng đầy máu, bị lột da.

Người đàn ông rên rỉ: "Cái gì đây? G i ế t người?"

Ông ta lấy điện thoại ra định gọi cho cảnh sát, nhưng bố tôi đã lao đến và dùng d a o đ â m vào bụng ông ta.

"Là mày cho tao đội nón xanh! Tao bỏ ra nhiều tiền như thế, vậy mà mày dám vụng trộm với cô ta sau lưng tao!”

"Mày cùng con tiện nhân Quế Lan kia đều đáng chết, đã vậy tao liền giúp ba người bọn mày xuống dưới đoàn tụ gia đình!”

Người kia liều mạng chống cự bố tôi, hai người la hét, chửi bới nhau nhưng không ai thuyết phục được ai.

Em gái tôi bị đánh thức, cùng tôi xem trò hề.

"Chị, chị nghĩ ai sẽ thắng?"

"Chị không biết."

Hai người giật d.a.o qua lại, c.h.é.m nhau m.á.u chảy.

“Nhưng hai người họ đều sẽ chế t.”

“Vì mẹ đã dậy.”

20.

Vừa dứt lời, mẹ tôi đã mở cửa phòng ra.

Mắt bố tôi sáng lên, ông hét lớn: “Vợ ơi, mau đến giúp anh!”

Mẹ tôi cầm con d a o đi về phía bọn họ, một nhát đ â m chính xác vào tim người đàn ông.

Ông ta trợn mắt, không ngờ mẹ tôi lại ra đòn nhanh và chuẩn như vậy.

Bố tôi vẻ mặt đầy đắc ý, hung hăng hừ một tiếng.

Bố còn muốn nói gì nữa nhưng mẹ tôi đã rút d a o ra đ â m ông.

Sau đó nước mắt bà tuôn như mưa, ôm mặt khóc nức nở:

"Anh quả nhiên không thể buông được người phụ nữ đó! Trong lòng anh chỉ có người phụ nữ đó chứ không phải tôi!"

"Anh vì cô ta mà đánh nhau với những người đàn ông khác, liên tục gọi tên người phụ nữ khác trong nhà tôi! Anh đáng chết!"

"Thay vì tranh giành người đàn bà kia mà chế t, không bằng chế t hết đi trong tay tôi."

"Ngày anh trở lại, tôi nên đem anh làm thành xác sống, như vậy tôi sẽ không phải chịu nhiều khổ sở nữa."

Bố tôi ho ra máu, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.

Ông hoàn toàn không biết mình muốn cái gì, điều gì là chân ái, hơi thở của một người đàn ông hay đơn giản là ông không muốn sống như một gia đình bình thường với chúng tôi.

Em gái tôi phấn khởi chạy ra: “Mẹ ơi, mẹ có thể làm bố thành nến dẫn đường được không?”

“Chị may vá khéo quá, đường may đã lại như mới.”

"Nến làm xong, không chừng sẽ còn thu hút được những người dì khác, mẹ không biết bố ở bên ngoài có bao nhiêu nhân tình sao?"

Mẹ tôi vẻ mặt lạnh lùng gật đầu, dù sao một miếng da cũng không ảnh hưởng gì đến quá trình tạo thành xác sống.

Bà không vội tin bố tôi đã chết.

Nên đã lấy mạng ông, lột da và làm một cây nến mới.

Ngọn nến thứ ba được thắp ở cửa sân, mẹ tôi vừa làm xác sống vừa nói chuyện với bố tôi.

Xác sống chính là xác sống.

Mẹ tôi nói gì thì bố tôi lặp lại như vậy.

Nhưng suy nghĩ của ông thì vẫn là của ông, nhiều lần tôi còn thấy ánh mắt ông như cầu xin tôi, đôi khi lại như chỉ trích.

Như thể ông đã quên mất cách mình đối xử, những lời lẽ ông nói với tôi từ khi tôi còn nhỏ.

Nến đã tắt, lần này trong sân không xuất hiện một ai, điều này khiến mẹ tôi rất hài lòng còn em tôi thì thất vọng.

"Em còn nghĩ mình sẽ có được một bộ da mới.”

21.

Tay nghề mẹ tôi rất tinh xảo khiến bố tôi tuy trong hình hài xác sống nhưng vẫn sống động như thật.

Tôi không biết bà đã làm cách nào nhưng ông vẫn giữ được ý thức của mình.

Chỉ cần mẹ tôi không xuất hiện, ông ấy như không phải xác sống nữa mà là một con người.

Còn có thể đi ra ngoài cửa sân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngon-nen-dan-duong/chuong-iv.html.]

Hôm đó, khi bố tôi đang đứng ngoài sân, vài dân làng đi ngang qua chào ông nhưng lại ông bỏ chạy vào trong nhà.

Xác sống có được ý thức thực sự rất đau đớn.

Mẹ tôi rất yêu, ngày nào hai người họ cũng dính lấy nhau.

Điều này đồng nghĩa với việc bố tôi là một con rối, làm một người chồng mẫu mực theo ý mẹ tôi.

Mà bà lại không thích tôi và em mình.

Ước muốn của bà là được ở bên bố tôi mãi mãi.

Còn mong muốn của em gái tôi là có một gia đình hòa thuận.

Bây giờ bố tôi không thể đóng vai một người bố tốt nữa khiến con bé rất không vui.

"Mẹ, mẹ đã hứa với con rằng gia đình chúng ta sẽ luôn ở cạnh nhau."

"Mà sao mẹ cứ giữ khư khư lấy bố thế?”

Sau đó nó kéo bố ra sân chơi, họ nắm tay nhau quay vòng vòng, và vẻ mặt bố tôi dần trở nên thích thú.

Sắc mặt mẹ tôi u ám, răng nghiến chặt, cúi nhìn tôi:

'Đáng lẽ ngay từ đầu tao không nên sinh ra bọn mày! Quá chướng mắt, lại còn giành chồng với tao, chẳng khác gì bọn hồ ly tinh lẳng lơ ngoài kia!”

Bà nhìn tôi như đang nhìn kẻ thù..

22.

Trong đêm tối, tôi thấy mẹ mình đang đứng trước giường, cầm con d a o sắc nhọn định c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi.

Nhưng khô thành vì bị em tôi ôm lấy cánh tay.

Dưa ngọt ngày hè

“Mẹ ơi, nếu chị mất đi, gia đình này sẽ không còn trọn vẹn nữa.”

"Chúng ta không phải từng nói qua sao? Kẻ nói dối sẽ nuốt ngàn mũi kim."

Mẹ tôi vẻ mặt điên cuồng: “Đều là do mày, đều là do mày! Ai bảo mày cướp chồng người khác?”

"Muốn ở đây đời sao? Đừng mơ nghĩ tới! Đây là nhà của tao, mau cút khỏi đây!"

"Sao còn chưa đi? Tại sao phải sống hèn hạ ở trong nhà người khác như vậy?"

Mong ước của em tôi là được sống trong một gia đình hạnh phúc bên nhau.

Mà câu nói này, đã được mẹ tôi lặp đi lặp lại rất nhiều trước khi bà lấy em tôi làm nến.

Bà đã tẩy não em tôi và thuyết phục con bé tin vào điều đó.

Hiện tại, là tự mẹ tôi đã đem những lời này lật đổ.

"Nếu bọn mày không đi, sớm muộn gì tao cũng sẽ g i ế t hết! Tao cũng sẽ làm cho bọn mày sẽ không bao giờ được đầu thai!"

Tín niệm (*) của quỷ sẽ không mất đi mà chỉ tức giận thêm thôi.

(*) là tin và nghĩ

Em gái tôi rất không vui, m.á.u từ từ chảy ra khiến các vết khâu bắt đầu nứt ra.

Con bé cười tàn nhẫn: “Mẹ, bố không hề yêu mẹ chút nào. Cho dù mẹ có biến ông ấy thành xác sống hay con rối, ông ấy cũng sẽ không yêu mẹ.”

"Mẹ biết không? Hôm nay ông ấy còn hỏi con có thể hay không g i ế t được mẹ, ông ấy là muốn mẹ c h ế t đi!”

Em tôi từng nói, quỷ không biết nói láo.

"Không thể nào! Hôm nay ông ấy vẫn nói yêu tao, ông ấy còn nói sẽ ở bên tao cả đời!"

Em gái tôi vặn đầu bà, còn bố tôi đang đứng ở cửa với chiếc rìu lồ lộ trên tay.

Căn bản không cần đến ông ra tay, chỉ cần ông biểu lộ ý đồ này, mẹ tôi liền sụp đổ.

Mẹ tôi không tin mà khóc lên

"Tôi mà c h ế t thì anh cũng phải c h ế t cùng tôi. Dù vậy, anh vẫn muốn g i ế t tôi? Anh thật sự muốn rời xa tôi sao? Có c h ế t anh cũng không muốn ở cạnh tôi!"

Bố tôi không lắc cũng chẳng gật mà chỉ chớp mắt.

"Mẹ xem đi, con không nói dối."

"Mẹ không động thủ, con không động tay, bố cũng không làm gì. Chúng ta vẫn là một gia đình yêu thương lẫn nhau."

23.

Mẹ tôi cúi đầu, tự dùng d a o đ â m vào cổ mình, m.á.u b.ắ.n tung tóe trên mặt tôi, sắc mặt em gái tôi cũng thay đổi.

Mất đi bố mẹ, chẳng còn gì gọi là gia đình nữa..

Mẹ tôi từ trong n.g.ự.c lấy ra một cái bình sức, đem hết chất lỏng trong bình đổ lên người em tôi.

Làn da nứt nẻ của con bé nhanh chóng chảy ra, toàn thân bắt đầu bốc khói, tiếng thét chói tai.

"Đau quá! Đau quá!"

Mẹ tôi lại nhặt con d a o lên và lao về phía tôi lần nữa.

"Chúng ta cùng c h ế t đi, như vậy chẳng còn điều gì phiền não nữa.”

"Còn có thể ở bên nhau mãi mãi."

Tôi muốn bỏ chạy nhưng bà đã dùng d a o đ â m vào lưng tôi mạnh đến nỗi tôi có thể nhìn thấy mũi d.a.o xuyên qua n.g.ự.c mình.

Mẹ tôi cười, ngã vào vòng tay của bố tôi ngay cửa: “Mẹ đã nói với con rồi, cuộc đời này con không thể trốn được”.

Em tôi tan thành vũng máu, còn tôi nằm trên giường, cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng.

"Ôi Chúa ơi! Trong sân này có gì vậy?"

"Có người c h ế t! Có người c h ế t! Mau gọi cảnh sát đi!"

24.

Cảnh sát đang điều tra sự mất tích của bố tôi, sau khi Quế Lan cũng biến mất, họ càng quan tâm đến ngôi làng này và cứ ba ngày lại đến nhà trưởng thôn uống trà.

Họ tìm thấy tôi trong tình trạng dở sống dở c.h.ế.t với những xác c.h.ế.t không nhận dạng được trong nhà tôi.

Bọn họ cố gắng lấy một số manh mối từ tôi, nhưng tôi chỉ lắc đầu.

Vì mối quan hệ rõ ràng và so sánh với kết quả DNA nên vụ án cuối cùng được kết luận là một vụ tình sát (*), gây xôn xao dư luận.

(*) nghĩa là phạm tội g i ế t người vì tình yêu 

 

Loading...