Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Ngọn nến dẫn đường - Chương II

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-09 08:36:49
Lượt xem: 28

07.

“Suỵt.” em gái tôi nhặt mảnh da trên mặt đất lên, cố gắng rất lâu nhưng vẫn không đắp lại được.

"Mẹ, bố, con không thích hai người cãi nhau."

Em gái tôi bỏ lại miếng da trên mặt đất, bước từng bước một đến gần tôi và nắm lấy tay tôi.

"Chị, chị cũng muốn gia đình chúng ta có thể sống thật tốt phải không?"

"Bố mẹ cũng sẽ không bao giờ cãi nhau và luôn yêu chúng ta nhất."

Tôi gật đầu, con bé cười toe toét và lại nắm lấy tay mẹ tôi.

“Mẹ, mẹ cũng muốn bố ở nhà với chúng ta phải không?”

Mẹ tôi gật đầu một cách tự nhiên, còn cười vui hơn cả em tôi.

Con bé bước lại gần bố tôi và bố tôi hét lên: "Đừng đến đây!"

Đương nhiên con bé không nghe, nắm tay bố tôi và nói: “Bố ơi, bố thích con nhất và sẽ luôn ở bên con phải không?”

Bố tôi run rẩy lắc đầu, giọng điệu em tôi thay đổi: “Tất cả chúng con đều muốn bố ở lại, bố ạ.”

"Bố phải nói có."

Bố tôi cứng ngắc gật đầu, em gái tôi liền vui vẻ mà móc ngón tay út của mình vào tay ông: “Móc nghéo tay, trăm năm cũng không thay đổi.”

“Kẻ nói dối sẽ nuốt ngàn mũi kim”.

08.

"Đi thôi, mau trở về ngủ đi, đêm hôm khuya khoắt còn làm phiền bọn trẻ ngủ thì còn ra thể thống gì?”

Mẹ tôi đỡ bố tôi dậy, mặt đất ẩm ướt và bốc mùi khó chịu.

Em gái tôi nhặt mảnh da dưới đất lên rồi đưa cho tôi một cây kim và sợi chỉ trong hộp, “Chị ơi, chị có thể giúp em khâu những mảnh da lại với nhau được không?”

"Em nhớ chị rất giỏi may vá." tôi có từng may vá hả?!

Dù sao thì cũng là may đồ vải, hai cái này có thể giống nhau sao?

Tôi nhặt mảnh da lên, nó vừa dính vừa trơn, mới sờ vào đã liền nổi da gà.

Em gái tôi đưa tay ra trước mặt tôi:

"Thật ghen tị với làn da đẹp này của chị mà, nếu chị không giúp em, em cũng chỉ có thể đem da chị mà lột như này thôi.”

Tôi run run, bắt đầu khâu từng mảnh da một, em tôi không hề thúc giục hay kêu đau, chỉ im lặng nhìn tôi như một con rối không hồn.

Không biết khâu xong mất bao lâu nhưng tôi chỉ cảm thấy mắt mình như mờ đi và mỗi lần cổ cử động lại phát ra tiếng cạch cạch.

Trời cũng đã gần sáng, chúng tôi tắt đèn và thấy bố đang lẻn ra khỏi nhà.

Ông ấy đang cầm điện thoại trên tay và lo lắng nói với đầu bên kia.

Tôi và em gái mình nằm bên cửa sổ nhìn ông ấy đang quay lưng về phía chúng tôi, không hề để ý đến cánh cửa sau lưng đang mở.

Mẹ tôi với vẻ mặt u ám lao ra ngoài, chộp lấy chiếc điện thoại và lớn tiếng chửi rủa, bố tôi vội vàng lao tới giật lấy, nhưng bà đã ném nó vỡ thành từng mảnh.

Bà hét lên: "Tôi sẽ không để anh rời xa tôi! Anh muốn tìm con đ i ế m kia sao?! Không có cửa!"

"Đời này anh cũng đừng hòng rời đi! Anh vĩnh viễn không được rời xa tôi!"

09.

Em tôi đang đãi rượu cho cả nhà, lớp da trên người đã được khâu lại và cuối cùng cũng ngừng bong ra.

"Bố mẹ sau này không được phép cãi nhau nữa."

“Con cái cần phải cảm nhận được tình thương và sự quan tâm thì mới có thể lớn lên, phải không bố?”

Trên đường về, bố đã nói chuyện với em tôi rất nhiều.

Mục đích để ông ấy trở lại lần này là mang em tôi đi và khiến cả nhà chúng tôi ủng hộ cũng như hiểu được sự phản bội của ông.

Ông ấy đã nói với tôi rất nhiều điều, muốn em tôi sẽ hòa nhập được với gia đình mới của ông.

Hiện tại, xem như tự đem đá đập chân mình rồi.

Các cơ mặt bố tôi run lên dữ dội, ông gượng cười: “Tiểu Ái nói gì cũng đúng.”

Tôi nghĩ ông ấy không nên cãi nhau với mẹ tôi.

Buổi sáng, mẹ tôi có nói nếu ông còn liên lạc với tình nhân bên ngoài, bà liền biến ông ấy thành một xác sống và đặt ở nhà.

Vốn là người Miêu (*), mẹ tôi hoàn toàn có khả năng này.

(*) người Miêu hay Miêu tộc có những phép thuật kỳ lạ bí ẩn của Trung Quốc cổ.

Bây giờ, trong nhà tôi đang có một điên một quỷ, ông ấy nhất định không thể đụng vào bọn họ.

Thế là ông ấy liền nhắm vào tôi.

10.

Khi tôi đang làm việc ngoài sân, bố tôi kéo một chiếc ghế dài đến và ngồi cạnh tôi.

"Tiểu Khả, lần này bố về mang theo rất nhiều đồ ngọt. Chẳng phải hồi nhỏ con thích nhất là đồ ngọt sao?"

Tôi liên tục di chuyển tay: “Bố ơi, con thích kẹo vị gì?”

Ông không nói được.

Nụ cười liền cứng đờ, ông thả lỏng ra một chút rồi lại chơi những ván bài tình cảm với tôi.

"Tiểu Khả, nhà chúng ta bây giờ không bình thường, lần này bố về là để đón con, con có bằng lòng cùng bố bỏ trốn không?"

"Bố sẽ mua cho con thật nhiều váy đẹp, bố sẽ thích con nhất và sẽ cho con nhiều đồ tốt."

“Con cũng sẽ có được một người mẹ hiền lành, tốt hơn nhiều so với người phụ nữ điên khùng mà con có bây giờ …”

Tôi dừng việc đang làm và ngắt lời ông ấy:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-ngon-nen-dan-duong/chuong-ii.html.]

“Bố ơi, ai thất hứa sẽ phải nuốt ngàn mũi kim. Bố và em gái đã mắc câu rồi.”

Đôi môi bố tôi run rẩy kịch liệt, cuối cùng ông không nhịn được mà tát vào mặt tôi một cái.

"Chếc tiệt, ai cho mày nói chuyện với tao kiểu này? Đồ khốn nạn!"

Mắt ông đỏ hoe, ông dùng chân giẫm lên mặt tôi và đá vào bụng tôi, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng.

Ông túm tóc tôi và chửi rủa tôi dữ dội:

"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Tao nói cho mày biết, tao đã sớm thông báo cho mọi người rồi, sẽ sớm có người đến cứu tao."

“Vốn dĩ nếu mày ngoan ngoãn nghe lời, tao còn có thể cân nhắc mà đưa mày ra ngoài, nhưng hiện tại tóc mày ở trong khe núi này đã mục nát, hôi hám!"

Tôi choáng váng, nằm trên mặt đất phun ra một ngụm máu.

Ban đầu, tôi muốn nói với bố một bí mật - kể từ khi mẹ tôi thắp nến ở lối vào sân, bạn bè trong làng đã phớt lờ tôi.

Ngay cả khi tôi la hét, hay ném đá vào mặt họ.

Họ cũng không còn chú ý đến tôi nữa.

11.

Dưa ngọt ngày hè

Bố tôi tin chắc rằng sẽ có người đến giải cứu ông.

Nên liền đóng vai một người bố, người chồng tốt trước mặt chúng tôi, cố tỏ ra hiền lành và hài hước để khiến chị em tôi hài lòng.

Mọi người đối với ông ấy cũng đã dần buông lỏng.

Kể từ ngày bị đánh, tôi đã tránh mặt ông và ở bên em mình cả ngày.

Con bé có vẻ không hài lòng với làn da trên cơ thể mình và luôn yêu cầu tôi sửa lại.

Tuy da trên thân đã được may đi may lại nhiều lần, kỹ năng may vá của tôi cũng ngày càng tốt hơn nhưng em tôi vẫn không hài lòng.

Suy cho cùng, những lỗ thủng trên da vốn không thể lành lại nên nhìn rất xấu.

Em gái siết chặt sợi chỉ trên tay và nói với tôi: “Chị ơi, lớp da này nát quá, em muốn có cái mới”.

Tay tôi run lên, mũi kim chọc một lỗ vào ngón tay tôi, m.á.u lập tức chảy ra.

Tôi nói: “Nếu em thích thì chị sẽ cho em bộ da của chị”.

"Nhưng như vậy, về sau sẽ không có người khâu da cho chị cả."

Em tôi sau khi chếc càng bám chặt lấy tôi hơn, nó nắm lấy cánh tay tôi:

“Chúng ta là người một nhà, sao em lại có thể lấy da của chị được?”

Con bé thì thầm với tôi:

“Em đang để mắt tới một chiếc tốt hơn, bố cũng rất thích, sẽ sớm đưa cho em.”

"Dù sao thì bố cũng yêu em nhất.

12.

Bố tôi đang giả vờ làm việc ngoài sân và mọi người đều cảm nhận được sự bồn chồn của ông.

Dù sao thì hôm nay cũng đã là ngày thứ bảy kể từ khi ông kêu cứu.

Hàng ngày có rất nhiều người đi qua cổng viện, có nam có nữ, bố tôi đều thỉnh thoảng lại ngước lên.

Thấy một người phụ nữ mặc váy trắng đi ngang qua với vẻ mặt lo lắng, bố tôi lập tức đứng dậy.

Tôi nghĩ mình biết người đó là ai.

Chính là con hồ ly tinh mà mẹ tôi gọi là “nhà” khác của bố.

Người phụ nữ vừa ôm một cậu bé vài tuổi trong tay vừa cùng người cảnh sát phía sau xác nhận địa chỉ trên tờ giấy.

"Chồng tôi nói địa điểm bắt cóc là ở thôn này! Anh ấy đang bị giam, còn nói trong nhà có một kẻ điên đã g i ế t chếc chính con gái mình!"

"Cảnh sát, anh phải giúp chúng tôi, tính mạng chồng tôi đang bị đe dọa, con chúng tôi còn nhỏ như vậy, nó không thể mất cha được!"

Khi quay đầu lại, cô ta như đối mặt với bố tôi trong vài giây nhưng giữa họ lại có rào cản nên cô ta không thể nhìn thấy ông.

Không một ai để ý đến ông ấy.

Ông vươn tay ra từ khe hở của cửa, không quan tâm đến việc chúng tôi vẫn còn ở đó, vội hét lên và đập mạnh vào cánh cửa sắt.

"Anh ở đây! Quế Lan!"

"Hãy cứu anh! Anh ở ngay đây!" Mọi người đi ngang qua nhưng không ai thèm nhìn ông lần hai.

Chó nghiệp vụ kêu to, cố gắng chuyển hướng sự chú ý và mọi người đều quay lại.

Bố tôi tỏ ra ngạc nhiên khi cảnh sát vỗ đầu con ch.ó và nói:

“Không được sủa vào mộ người khác”.

Bố tôi như bị đánh sụp, ông gục xuống đất, che mặt và phát ra một tiếng kêu tuyệt vọng.

Cuối cùng ông cũng nhận ra rằng mình không thể thoát được khỏi đây.

"Bố, bố có muốn gặp em trai con và dì Quế Lan không? Con có thể cho bố gặp họ."

"Nhưng đây là bí mật, không được nói cho mẹ nha."

Bố tôi không nói gì, còn em tôi ngơ ngác nói: “Khả năng đây là lần cuối có thể gặp họ"

“Chỉ cần bố hứa sẽ hết lòng làm người bố tốt, con sẽ giúp bố.”

Bố tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ và nhanh chóng gật đầu.

Ông không nhìn lại, nếu không sẽ thấy nụ cười rộng, gần như chạm đến mang tai của em tôi.

“Chị ơi, “nhà" kia của bố là giả, bố nhất định sẽ quay lại với chúng ta.”

"Ông ấy sẽ chỉ là bố của chúng ta thôi."

Loading...