Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Hối hận còn kịp không? - Chương IV

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:44:06
Lượt xem: 681

16.

Cố phu nhân rất nhanh đã đến.

Đáng ra giờ này phải ở nhà thưởng trà cùng con dâu nhưng bây giờ bà ta lại một thân sườn xám, bất chấp gió tuyết mà tới đây.

Bà ta mấp máy môi, đưa tay chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng nói: “Dì cứ nghĩ mình đã hết sức tận tuỵ để chăm sóc cho mẹ con, nhưng mấy người phía dưới lại làm không tốt nhiệm vụ nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một phần cũng do bệnh tình bà ấy đã nặng …”

"Vốn nghĩ biết chậm một hai ngày cũng không có gì khác biệt"

"Dĩ nhiên, vẫn là dì có lỗi."

Bà ta chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, lấy một tấm thẻ từ tay người hầu đưa cho tôi: “600 vạn.”

"Minh Uyển, không phải dì cố ý không nói cho con biết, chỉ sợ con biết chuyện mà náo loạn hôn lễ thì không biết tiểu Đình phải làm thế nào, dì không thể mạo hiểm được, con hiểu mà, âu cũng vì con mình, đúng chứ?”

"Về chuyện của tiểu Đình và chuyện mẹ con, ta thật lòng xin lỗi."

Tôi nắm chặt lan can, nhìn người tôi yêu thương nhất đời đang lặng lẽ nằm trước mặt.

Không cách nào diễn tả được sự căm ghét đang bùng nổ trong lòng tôi lúc này.

Tôi muốn xé người phụ nữ trước mặt thành từng mảnh.

"Cút"

Cố phu nhân sửng sốt, như chưa bao giờ tưởng tượng được tôi sẽ nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy, người hầu bà ta nóng lòng muốn tính sổ với tôi, nhưng bị bà ta mỉm cười ngăn cản, nhẹ giọng nói:

"Xin lỗi, thời điểm này, dì không so đo với con."

"Cút"

Thanh âm nhanh hơn.

Ngoài trời đã nhuộm sắc tối.

Tôi thực sự sợ mẹ mình nằm quá lâu nên đành ôm bà thêm một lúc, đến khi toàn thân tôi lạnh ngắt, tay chân run rẩy, thì mới đắp chăn lại cho bà và liên lạc với lò hỏa táng.

Người đã mất sẽ xuống mồ an nghỉ nhưng mẹ tôi đã nằm như vậy suốt mấy ngày liền để chờ tôi trong vô vọng.

Điều này khiến linh hồn bà ấy sẽ bất an.

Tôi đi theo xe, khi mọi chuyện đã xong, trên tay tôi chỉ còn lại một chiếc hộp.

Tôi ngồi dưới mái hiên, xung quanh vô cùng tĩnh lặng, mặt trời đang dần ló dạng, mà người tôi yêu thương nhất, đã rời bỏ thế giới này.

Tôi ôm chiếc hộp, gần như vừa kịp phản ứng việc mình vừa làm mà oà lên khóc.

Tôi biết rõ bệnh tình của bà ấy đã rất nặng, có thể sống được nửa năm này, quả thật không dễ dàng gì, điều này đã rất tốt rồi.

Nhưng tôi không thể tha thứ cho mình vì đã không ở bên cạnh bà ấy vào giây phút cuối cùng, nếu như tôi được chăm sóc cho bà ấy thì đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này.

Rốt cuộc tại sao tôi lại yêu Cố Thời Đình?

Vì sao lại đến nước này?

Tuyết lại bắt đầu rơi, một dáng người loạng choạng chạy tới, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, phải rất lâu sau mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Cố Thời Đình chậm rãi nửa quỳ xuống, khàn giọng nói: "... Tôi cũng vừa mới biết, mẹ tôi …. bà ấy giấu tất cả mọi người …..."

"Minh Uyển ... tôi có phải là ... mất em rồi ....."

17.

Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh lại được.

Tôi nhìn anh ta.

"Cố Thời Đình, các người dựa vào cái gì mà xem thường chúng tôi? Lại còn nhiều như vậy?"

"Là bởi vì tôi không biết tốt xấu mà thích anh sao?"

Nếu tôi biết việc thích anh ta có thể nghiêm trọng đến vậy, tôi nhất định sẽ quay về mà hung hăng đánh cho bản thân mình một cái thật mạnh để tỉnh lại.

Cố Thời Đình lạnh lùng nhìn tôi, đây là lần đầu tiên tôi hoảng sợ đến vậy, sợ đến mức không biết nên đứng dậy bằng chân nào trước.

"Không phải ......"

"Tôi ... Minh Uyển, ba năm tôi bị mù, ngoài em ra, không ai thực sự tốt với tôi cả. Tôi chỉ nghĩ đợi đến khi nắm được quyền lực trong tay, liền không còn ai ngăn cản hai ta nữa. Nhưng mẹ tôi lại kiểm soát mọi thứ, không để cho tôi có bất kỳ suy nghĩ chống đối nào …. “

"Tôi thực sự yêu em … Tôi chưa từng nghĩ đến việc này ......”

"Minh Uyển! Đừng đi có được không?"

Anh ta lao tới ôm tôi vô cùng chặt.

Mắt tôi rất đau, tôi từ từ đẩy anh ta ra, rồi giữ khoảng cách một cánh tay với anh ta: “Yêu tôi? Người khác đối xử với anh tệ như vậy. Ngay cả mẹ anh cũng không để ý tới. Thấy anh bệnh liền bỏ mặc. Ba năm đó, chỉ có tôi ở bên cạnh anh.”

"Cố Thời Đình, khi đó anh chưa hẳn yêu tôi. Lời tỏ tình đó chỉ như cái còng giữ tôi lại, vì anh sợ, một khi tôi chạy mất thì sẽ không còn ai quan tâm đến anh nữa.”

"Cho nên mới dụ dỗ, nói lời ngon lời ngọt với tôi."

"Về sau phục hồi thị lực, làm sao anh lại không biết người khác đối xử với tôi như thế nào vì thái độ của anh? Sao anh có thể không biết mẹ mình đối với tôi ra sao? Sao có thể không biết được, tên s ú c sinh nhà anh lại lấy ơn báo oán? Là do anh không quan tâm thôi, là anh quá cao ngạo, cái gì cũng muốn, bởi anh chỉ yêu bản thân mình!”

"Yêu tôi? Anh xứng sao!!" Tôi lùi lại.

Cố Thời Đình đuổi kịp, tôi hất ra và tát anh ta một cái.

Nước mắt chảy đầy mặt tôi, chưa bao giờ tôi khóc nhiều như hiện tại.

Dưa ngọt ngày hè

"Cố Thời Đình, tôi không chỉ là rời đi, chuyện của chúng ta, còn chưa kết thúc đâu."

"Tôi, Minh Uyển, có chếc cũng phải leo lên được vị trí cao nhất, để xem coi anh cùng mẹ mình sẽ ngã xuống như thế nào!”

"Các người cứ chờ đi!"

Trong nắng sớm, một thân ảnh đang chạy về phía tôi.

Anh ta sửng sốt nhìn hai người chúng tôi rồi bước đi theo tôi, không dám giật lấy đồ trong tay tôi mà chỉ mở ô để che tuyết cho tôi.

Phía sau là Cố Thời Đình đang lẽo đẽo theo, được vài bước thì đỏ mắt, quỳ xuống đất.

Anh ta không gọi tên tôi, mà tôi cũng không muốn nghe.

Chờ tôi phản ứng lại, trên chiếc ô đã xuất hiện một lớp tuyết dày.

Chàng trai bên cạnh tôi đã nhuộm lại tóc đen, góc mặt trở nên sắc bén hơn, để ý đến ánh mắt của tôi, liền quay lại nhìn:

"Chị à, đừng buồn nữa."

18.

"Anh trai tôi, chị biết không? Anh ấy tên là Lâm Duy Thần."

Tôi ngồi trên ghế và lắng nghe, vẻ mặt vô cảm.

Lâm Duy Thần, không ai là không biết cái tên này, 20 tuổi đã vào danh sách những người giàu có, tiền đồ vô hạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-hoi-han-con-kip-khong/chuong-iv.html.]

Lúc này, tôi mới nhận ra, Lâm gia của Lâm Duy Dương chính là Lâm gia này, anh ta đúng là em trai của Lâm Duy Thần.

Lâm Duy Dương ngả người ra sau, giang tay ra

“Gia đình chúng tôi là một gia đình kiểu mẫu. Vì anh tôi quá xuất sắc nên tôi cứ đi theo anh ấy mà hưởng phước. Nhưng vào năm 21 tuổi, ngay trên con phố này. Hừm, hình như cũng là thời điểm này, anh ấy đột ngột đổ bệnh ngay giữa đường, bị ô tô tông chếc tại chỗ.”

Thiếu niên nhìn tôi, đôi lông mày ưa nhìn nhiễm ý cười

“Bệnh di truyền, anh ấy mới 20 tuổi đã mắc phải, thật không công bằng.”

"Vốn là một người kiêu ngạo, nên không thể chấp nhận được căn bệnh của mình mà ngày nào cũng phát điên, làm tổn thương mọi người. Anh tôi vừa đi không lâu, mẹ tôi cũng đi theo."

"Có người cho rằng Lâm Duy Dương tôi sẽ là người tiếp theo được sủng ái. Nhưng chẳng bao lâu sau, trong nhà tôi lại xuất hiện một người anh em khác, thậm chí còn lớn tuổi hơn cả tôi."

"Mấy cái người giàu này, đều thích chuẩn bị plan B như vậy sao?"

“Bố tôi ngày xưa rất thương tôi, nhưng có lần, tôi nghe ông nói rằng đây là bệnh di truyền, con cháu sau này ai cũng sẽ bị, duy có tôi là không. Do đó mà ông ấy chẳng còn để ý tôi nữa.”

“Để tìm lại chút hơi ấm của tình thương mà tôi đã liều mạng làm việc, cố ý gây nháo, muốn bố nhìn tôi nhiều hơn, luôn gào thét trong lòng, hy vọng ông có thể quan tâm tôi như trước”

"Nhưng việc làm của tôi đều sai và ông ấy ngày càng thất vọng về tôi."

"Đó là lý do vì sao mọi người đều nói Lâm Duy Thần mất đi, Lâm gia liền sụp đổ phân nửa."

"Anh ấy là mặt trời của tôi."

"Anh ấy đi rồi, bầu trời của tôi, cũng không còn sáng nữa."

19.

Nhìn anh, tôi nhất thời không biết phải an ủi như thế nào.

Chàng trai cúi đầu lại gần tôi, đôi mắt sáng như sao, rành mạch nói:

“Kể từ lúc đó, tôi cảm thấy cuộc đời mình như tan vỡ và mục nát. Đến một ngày, tôi gặp chị, bản thân như một loại cỏ dại mọc hoang, điên cuồng luồn lách trong các khe hở giữa những cái cây để được sống sót."

"Tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất ... cô ấy thật tuyệt vời."

"Cô ấy giống như một tia sáng khiến tôi muốn đuổi theo. Quả nhiên, câu chuyện của cô ấy cũng bi thảm không kém gì tôi, nhưng cô ấy lại vô cùng mạnh mẽ.”

"Chị à, đừng buồn nữa."

"Tôi sẽ luôn bên cạnh chị."

Hóa ra, không phải bất cứ lời hoa mỹ nào cũng mới chạm đến trái tim một người.

Tôi bật khóc như mưa.

Cảm thấy như có người đang ôm mình rất chặt.

Còn tôi thì ôm chặt chiếc hộp trong lòng.

Cuối cùng tôi cũng có thể nói lời tạm biệt với mọi thứ hoang tưởng này.

Chỉ là ban đầu tôi đã nói với mẹ rằng năm nay sẽ cùng nhau đón Tết, nhưng điều đó sẽ không bao giờ thành hiện thực được nữa.

20.

Sau khi trở về Úc.

Tôi đã suy sụp trong khoảng một tuần.

Một tuần sau đó, tôi gõ cửa phòng Lâm Duy Dương.

Chàng trai dụi dụi đôi mắt mệt mỏi, nhìn thấy tôi tới, liền sợ hãi, vội vàng tìm quần áo, cuối cùng ngượng ngùng buông tay đang che trước n.g.ự.c ra, gãi đầu: “Cái đó, còn sớm như vậy, có chút không thích hợp nhỉ?”

Tôi im lặng, nhẹ giọng nói: “Tôi vừa xin vào một trường ở Anh, một tuần sau sẽ chuyển đi. Lâm Duy Dương, nếu cậu muốn theo tôi thì nộp đơn cùng nhau đi. Tôi có thể dạy kèm cho cậu. Còn cậu không muốn thì thôi, coi như tôi chưa nói gì cả.”

"Trường nào?"

Cậu ấy tỉnh lại ngay lập tức.

"Edinburgh."

"Chị à, tôi có chếc cũng không nộp đơn được đâu ....."

Dáng vẻ anh ta như không thể tin được.

"À, vậy coi như tôi đến đây để tạm biệt vậy."

"Không không không không ..."

Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ sự bối rối trong mắt cậu: “Khoan đã, chờ tôi, Minh Uyển, có chếc tôi cũng phải theo chị!”

Suốt một tháng, Lâm Duy Dương được tôi dạy học, tất cả thủ tục chuyển trường và tài liệu đều là tôi xử lý, sau khi làm xong, sẽ lại dặn dò anh ta những gì cần chú ý.

Tôi không là đường tắt cho cậu ta mà còn là một người thầy nữa.

Lâm Duy Dương theo thói quen mím môi, có chút thất vọng: "Chị à, cứ như vậy, tôi sợ mình không theo kịp."

Tôi nhìn cậu, không nhịn được mà vò tóc cậu ta vài cái: “Cái này theo không được thì làm sao có thể theo đuổi được tôi đây?”

Trong mắt thiếu niên chợt hiện lên tia sáng, cúi người muốn hôn.

Tôi tát mặt cậu ta một cái, mặt liền lật sang một bên.

Ngày tháng vội vã trôi qua.

Chúng tôi đã sớm khởi hành đến Edinburgh.

Sau khi hoàn thành một năm thạc sĩ toán học, tôi quyết định nộp đơn vào một trường kinh doanh của Mỹ.

Lâm Duy Dương sau khi phát hiện, liền tức giận, trực tiếp nằm trên cỏ, la hét đến khi mệt thì nằm một chỗ như chếc.

Chuyên ngành của cậu ta đối với tôi tương đối dễ, mỗi lần thấy tôi nhìn chằm chằm vào một đường cong lớn trên điện thoại, cậu ta lại hét lên rằng mình bị đau đầu.

"Lâm Duy Dương, nếu hôm nay cậu mất đi 50% cổ phiếu, vậy thì nói tôi biết, ngày mai phải tăng bao nhiêu mới có thể lấy lại được?"

Tôi động viên cậu ấy: “Chỉ cần cậu thông hiểu được tư duy toán học, bố cậu sẽ không coi thường cậu nữa.”

“50%?”

“100%”

Trước sự bàng hoàng và buồn bã trong đôi mắt của cậu, tôi bật cười, bắt đầu nghiêm túc giảng lại .

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Chúng tôi gần như như hình với bóng của nhau.

Tôi cơ hồ chỉ quan tâm đến việc học và làm, mọi chuyện ở Trung Quốc, đều lười nghe.

Ba tháng, khoảng thời gian duy nhất chúng tôi phải xa nhau là khi Lâm Duy Dương đi công tác ở Anh, còn tôi đang quản lý một dự án ở New York. Nào ngờ tới lại xảy ra một dịch bệnh toàn cầu.

Khi cảm thấy cổ họng mình không được thoải mái thì đã quá muộn, tôi lái xe về nhà tiện thể mua tất cả thuốc và nguyên liệu nấu ăn có thể mua.

Bệnh viện đã hoàn toàn hỗn loạn, khách du lịch cũng không cách nào trở về, hàng ngày xem tin tức trong nước, tôi cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng tệ, nhưng tôi chỉ một mực suy nghĩ là cần phải hoàn thành dự án hiện tại trước đã.

Tối hôm đó, cửa nhà bị gõ ầm ĩ, tôi thận trọng nói bằng giọng mũi: “Ai?”

Loading...