Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Hối hận còn kịp không? - Chương V

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:45:05
Lượt xem: 872

​​​​21.

Tiếng thở hổn hển ở cửa chậm lại:

"Là tôi, Minh Uyển, mở cửa."

Tôi mở to mắt.

"Tôi đã nói mình đang bệnh, sao cậu còn về? Ở đó an toàn hơn!”

Có tức giận cũng đã muộn, tôi vừa đeo khẩu trang vừa mắng:

"Bệnh này truyền nhiễm qua không khí, cách một cánh cửa cũng không thoát, cậu còn không mau đi?”

"... Chị mở cửa hay để tôi đá văng đi? Trong nhà còn thuốc hay đồ ăn không? Mau mở cửa đi!"

"Không mở! Cậu đi đi!"

Trong lòng tôi chợt hoảng sợ, nếu cậu ta bước vào, tôi biết rõ chuyện gì sẽ xảy ra nên tôi phải chặn lại.

Sau mấy năm hết bệnh nhưng thế giới vẫn chưa thể trở lại như ban đầu bởi dịch bệnh này rất nguy hiểm, trong hai năm đầu xảy ra, đã có rất nhiều người chếc.

"Vậy tôi đá."

Tiếng đạp cửa ngày càng to hơn, khiến tôi sợ hãi.

"Lâm Duy Dương, cậu điên rồi, tôi đâu có dạy cậu làm ba cái chuyện này!"

Tôi mở cửa ra, thở hổn hển mắng.

Lâm Duy Dương đã nhuộm lại tóc màu hạt dẻ, trông còn đẹp trai hơn trước, cậu ta mắng một tiếng rồi rụt chân lại, ôm lấy mặt tôi mà hôn:

"Minh Uyển, tôi là người đàn ông của chị, có chếc thì chếc cùng nhau, tuyệt đối không để chị một mình!”

Tôi là bệnh nhân.

........... Có giãy dụa cũng vô ích.

Bầu không khí nóng bỏng vô cùng, nụ hôn của thiếu niên không chút dè chừng mà hôn tôi tới tấp.

Tôi chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu nào mãnh liệt và không chút che dấu như vậy, dù sao tôi cũng chỉ là một con người bình thường mà thôi.

Ngay khi tôi ngã vào vòng tay Lâm Duy Dương, bộ dạng cậu ấy như không thể tin được, sau khi phản ứng lại liền phát điên

Anh đứng dậy, cởi áo ra rồi ôm tôi:

"Chị ... chị nghiêm túc đấy à?"

Tôi mơ mơ màng màng nói: “Ừ … tôi sốt tới 39 độ rồi. Lâm Duy Dương, cậu có muốn thử có một cô bạn gái 39 độ không?”

Anh khựng lại rồi ôm tôi thật chặt và ….. khóc.

"Không, chờ đến 40 độ rồi hẳn thử, Minh Uyển à, chị có thấy khó chịu lắm không?"

"..." Aiss, đột nhiên có chút cảm động.

Lâm Duy Dương vốn không phải là người sắt, chẳng mấy chốc đã đổ bệnh. Ngày đó trở về, trên tay mang theo rất nhiều vật tư và thuốc men, đắc thắng nói với tôi:

"Aiya, chị nghĩ tôi chếc dễ vậy sao? Tôi còn có thể bay đường dài tới đưa thuốc cho chị cơ mà —"

Đêm hôm đó ... Lâm Duy Dương sốt tới 40 độ.

Anh ấy lao tới hôn tôi như mưa: “Minh Uyển, anh sốt 40 độ rồi, anh đồng ý thử!”

“Chị … chị … anh yêu em.”

22.

Ba năm sau.

Sân bay.

Lâm Duy Dương xuống máy bay liền đi lấy hành lý, bảo tôi đợi ở đây.

Đối với Lâm Duy Dương, lần này về là vì cha Lâm gọi, còn với tôi, là vì ở Trung Quốc có một loại gen trị liệu cho dự án được yêu cầu lấy mẫu, mà trong nước, dân số lại rất đông nên có thể lấy được rất nhiều mẫu.

Không nghĩ tới, một nhóm người sôi nổi nói chuyện vừa đi qua, hai bóng người quen thuộc lại đang đứng trước mặt tôi.

Sau mấy năm làm việc vất vả, trông Cố phu nhân đã hơi già đi, không chỉ về ngoại hình, mà là từ trong ra ngoài, hiện ra mấy phần mệt mỏi.

Theo tôi biết ….

Sau khi cưới, quan hệ vợ chồng của Cố Thời Đình và Sầm Thanh chẳng mấy êm ấm, hơn nữa, tình hình kinh tế mấy năm gần đây đang sa sút, rất nhiều ngành công nghiệp đã biến mất.

Dưới tổ úp, không có quả trứng nào nguyên vẹn (*)

(*) đồng nghĩa với việc cả gia đình gặp nạn thì không một ai qua khỏi được.

"Người này trông có chút quen mắt?"

"... Minh Uyển?"

Đi cùng Cố phu nhân là Sầm Thanh, sau khi tính cách trẻ con mất đi, trong lòng cô ta chỉ toàn là sự oán giận, không thể giải thích được.

"Tại sao cô lại ở đây? Cô trở về làm gì?"

Sầm Thanh đi tới, lớn tiếng nói: "Ôi, Minh Uyển, nghe nói cô ở nước ngoài, cùng người đàn ông khác lăn lộn qua bao nhiêu quốc gia, vậy mà vẫn chưa bị bán đi sao? Đây là Lâm thiếu gia không cần cô nữa?”

"Aiya, cô cũng thật xui xẻo mà, không biết bây giờ đã làm được gì, chứ tôi đang làm chuyên viên kiểm tra rủi ro ở nước ngoài, còn được chú Lâm mời về làm việc, hình như cô cũng có chút hối hận nhỉ? Ha ha, cô cả đời cũng chỉ làm bảo mẫu thôi! Bỏ lỡ một người tốt như vậy, cô nên nằm mơ tiếp đi!”

Cố phu nhân nhắm mắt lại và nói: "Sầm Thanh, ngoan ngoãn đứng đó đợi người đi."

Nghe xong, Sầm Thanh liền liếc sau lưng tôi một cái, với tính cách của Cố phu nhân, ước chừng ai trở thành con của bà ta, đều bị lãng phí không ít thời gian.

Tôi thờ ơ nhìn bọn họ, muốn đáp lại nhưng thực sự không biết phải nói gì.

Vì vậy đành mỉm cười, đặt tay trái lên tay phải, tiếp tục chờ đợi Lâm Duy Dương.

Sầm Tình tựa hồ nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay tôi, cô ta nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được, một lúc lâu sau, liền cười mỉa mai như muốn giải thích, chắc hẳn cho rằng đây là đồ giả.

Ngày thường tôi không thích đeo trang sức, nhưng lần này là về Lâm gia nên Lâm Duy Dương đã ép tôi đeo.

Anh ấy nói rằng đây là viên ngọc cổ, giá rất cao và hay được Lâm phu nhân đeo khi còn sống.

Tôi có tiền cũng không mua được.

"Mẹ, sao người đó vẫn chưa đến? Hay là chúng ta nhớ nhầm rồi? Mẹ có chắc người đó có thể chữa khỏi bệnh cho anh ấy không?"

Cố phu nhân hít một hơi, vẻ mặt có chút trịnh trọng nói:

"Sầm Thanh, nếu gặp người ta thì cô kiềm chế chút đi, đừng có ồn ào như lúc đối mặt với Thời Đình. Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết.”

Sầm Thanh đen mặt, nghiến răng nghiến lợi, lén trợn mắt.

Tôi mơ hồ nghe thấy, liền có thể đoán được hôn nhân của Cố Thời Đình không mấy suôn sẻ, ngoài gia đình còn có một người mẹ cực kỳ khống chế, chẳng sớm thì muộn thì tính cách nóng nảy và phản nghịch của anh ta cũng sẽ bùng nổ.

"Bảo bối! Đợi anh lâu không!?"

Lâm Duy Dương lao tới, miệng đi trước tay, hôn thật mạnh vào mặt tôi, sau đó ôm lấy, người chất đầy hành lý, dắt tôi ra ngoài với nụ cười trên môi.

Ở bên kia, Sầm Thanh ngạc nhiên đến mức há hốc miệng.

Cố phu nhân cũng không tránh được mà ngó qua.

Sau khi hạ cánh, điện thoại công việc không ngừng gọi tới, tôi liền nhanh chóng trả lời.

Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền đến: “Không ngờ cũng leo lên được tới đây … Làm thê làm thiếp, ha, quả không đơn giản mà…”

23.

Bữa tiệc tối có rất nhiều người tham dự.

Tôi đến muộn, vừa thay quần áo xong liền bị dẫn đi còn nói Chủ tịch Lâm đã đợi tôi rất lâu.

Đúng như dự đoán, khi bước vào, tôi liền thấy Sầm Thanh và Cố phu nhân đang đứng giữa đám động.

Khi Chủ tịch Lâm đến chào, Sầm Thanh lẩm bẩm:

"Làm sao còn gặp cô ta? Loại phụ nữ như vậy không phải nên giấu kín sao?"

"Minh tiểu thư."

Chủ tịch Lâm chăm sóc cơ thể rất tốt, thậm chí còn có thể nhìn thấy sự sung sức của tuổi trẻ ở ông. Lúc này, ông hướng về phía tôi nói, không chút nịnh nọt: “Thằng con tôi ở bên ngoài đều trông cậy toàn bộ vào cô, đây là trọng trách của một người cha, nhưng cũng là vinh dự cho thằng bé.”

"Không có gì ạ."

Tôi lễ phép đáp lại, không nhịn được nhìn chằm chằm vào mắt ông ấy mà nói thêm: “Duy Dương vốn đã xuất sắc rồi ạ.”

Cha Lâm sửng sốt, sau đó lại mỉm cười.

Đột nhiên tôi cảm giác có một hơi thở quen thuộc đang tới gần.

Cố Thời Đình, người mà tôi đã ba năm không gặp, đột nhiên bước tới, với đôi mắt sâu thẳm pha lẫn một chút đục ngầu, đứng trước mặt tôi.

"Uyển Uyển."

Tôi mím môi, mỉm cười với anh ta, nâng ly rồi bước đi.

Nhưng Sầm Thanh lại lao ra, như sợ người ta không biết, liền mắng Cố Thời Đình: “Cố Thời Đình, anh ở nhà cũng không buồn nhìn tôi, lại ra ngoài dụ dỗ người khác? Rốt cuộc là ai sai? Con trai thứ ba của Lâm gia được nuôi bên ngoài, không biết tốt đẹp mà làm trò trước mặt bàn dân thiên hạ, còn anh cũng không hiểu sự tình, đi trêu hoa ghẹo nguyệt nhà người ta, có đúng không??!!”

Lời nói của Sầm Thanh có hơi khó nghe, sắc mặt Cố Thời Đình đột nhiên thay đổi, quay đầu cứng ngắc nhìn cô ta.

"Cô quả thực điên rồi."

"Anh nói ai bị điên?!"

Sầm Thanh nghe vậy vô cùng tức giận, ném ly rượu vào mặt anh ta, sau đó lại tát anh ta một bạt tai, lớn tiếng nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-hoi-han-con-kip-khong/chuong-v.html.]

"Hợp đồng ký đêm qua có thêm một số 0 mà anh không hề nhìn thấy, khiến gia đình tôi lỗ 1000 vạn. Đồ mù! Cố Thời Đình, anh cưới tôi là cam tâm, nhưng lại hành hạ tôi, coi tôi và Minh Uyển rẻ mạt như bao người khác, anh thử nghĩ xem, có phải hay không là điên rồi?"

Xung quanh ồn ào rôm rả, rượu trên mặt Cố Thời Đình đang từng giọt rơi xuống.

Vẻ mặt hung dữ của anh ta thực sự rất điên rồ, anh ta bước tới, tóm lấy Sầm Thanh.

Hai người lao vào đánh nhau.

Tôi cau mày, chưa kịp làm gì thì một bóng người từ xa đã chạy tới, đứng chặn trước mặt tôi.

Nên là tôi không thể nhìn thấy cảnh Sầm Thanh hét lên khi bị bẻ tay, sau đó cô ta cởi giày cao gót và nện lên đầu Cố Thờ Đình khiến anh ta trượt chân trên bậc thang và ngã xuống.

Anh ta lấy tay che mắt … hét lên dữ dội.

Bữa tiệc liền trở nên hỗn loạn.

24.

Tin tức về việc Cố Thời Đình bị mù trở lại nhanh chóng lan ra.

Mặc dù Cố gia đã kịp thời bác bỏ tin đồn, nhưng nó vẫn tiếp tục được lan truyền, tôi siết chặt bản báo cáo trong tay, trong lòng chợt dâng lên một xúc cảm.

Trợ lý gõ cửa: "Minh tiểu thư, bên ngoài có người đang tìm cô, cô ấy nói muốn bổ sung chỉ tiêu kiểm tra, còn nói có thể cô biết cô ấy."

Tôi sửng sốt một lúc rồi đi ra cửa.

Lại là Cố phu nhân.

Là con dâu hào môn nên bà ta luôn mang phong thái duyên dáng và yểu điệu, dù sắc mặt có tái nhợt nhưng vẫn một thân uy nghiêm và kiêu ngạo, khi nhìn thấy tôi, bà ta tự hồ có chút chấn động, cuối cùng thở hắt ra và mỉm cười.

"Tôi không biết rằng cô là nhà tài trợ cho dự án nghiên cứu gen này."

"Minh Uyển, lúc đó bệnh của Thời Đình chưa khỏi hẳn. Hai năm nay kinh tế lại không tốt, vì làm việc quá độ mà tái phát lại. Dự án nghiên cứu lần này lại vừa vặn phù hợp cho tiểu Đình, cô mau loại bỏ hạn ngạch dự trữ và sắp xếp cho tiểu Đình càng sớm càng tốt đi.”

Phòng họp đã lâu không yên tĩnh như vậy.

Các thành viên trong nhóm, dùng tiếng Trung và tiếng Anh đứng trò chuyện bên ngoài cửa, bán tán không biết bà cô này là ai mà dám nói chuyện với tôi không e dè như vậy.

Tôi không chút cảm xúc.

Tuy rằng rất tức giận, nhưng thời gian còn dài, tôi còn rất nhiều việc phải làm.

Đối mặt với những việc này cùng tương lai trước mặt, tôi chợt hiểu rằng tất cả chỉ là những viên sỏi vụn vặt mà thôi.

Cố phu nhân có vẻ không hài lòng, lạnh lùng nhìn tôi: “Sao, cô làm chủ rồi, nên muốn tôi cầu xin cô à?”

Tôi đặt bản báo cáo xuống và đi pha cà phê, nghe xong những lời đó liền không khỏi bật cười.

"Cố phu nhân, dựa vào cái gì?"

“Cô cùng mẹ mình, tôi đã cho …”

Nói tới đây, vẻ mặt bà ta có hơi thay đổi, như thể cuối cùng bà ta cũng nhớ ra những việc mình đã làm với mẹ con tôi. "Ừ, 600 vạn."

Tôi đặt cà phê xuống, nhìn bà ta: “Tôi lấy hơn một nửa, còn lại đưa cho giới truyền thông. Năm đó, sau khi tôi đi, mọi việc mà tôi làm như trò đùa giỡn của Cố gia vong ơn bội nghĩa mấy người, điềm nhiên như không mà đi tìm một tiểu thư nhà giàu để cưới khói, bị lan truyền tin đồn và có bằng chứng rõ ràng tố cáo, bà còn nhớ chứ? Đều là tôi làm.”

Sắc mặt bà ta cuối cùng cũng có khe hỡ, vẻ mặt như không thể tin được:

"...... Cô?"

"Tôi."

"Tôi từng nói, sẽ đứng nhìn xem mấy người ngã xuống thế nào. Khi đó đối tốt với Cố Thời Đình, là do tôi mù tạm thời. Cố phu nhân này, đừng nói tất cả hạng mục của chúng tôi sẽ dành cho những người bệnh cực nặng, cho dù không phải vậy, cũng sẽ không đến lượt con bà.”

Tôi nói rành mạch từng chữ một, vừa dứt lời, vẻ mặt bà ta đã vô cùng hoảng sợ.

Nhưng bà ta là dạng người rất kiêu ngạo, chưa bao giờ cúi đầu, liền cười lạnh chế nhạo tôi:

"Thế nào lại không biết thức thời? Uổng phí Cố Thời Đình từng yêu cô như vậy ..."

"Anh ta yêu tôi?"

“Làm nhục tôi, làm tổn thương tôi, khiến tôi không thể nhìn mẹ mình lần cuối, đó gọi là 'yêu' sao?”

Cố phu nhân … gục ngã.

Trước khi rời đi, bà ta còn quay người lại, nói: “Minh Uyển, đây là hạng mục cuối cùng tôi xin cô. Các người là đội ngũ có kỹ thuật hàng đầu thế giới, nếu các người không hành động, Cố Thời Đình sẽ mù vĩnh viễn.”

"Ồ."

Tôi quá bận nên chỉ liếc nhìn bà ta một cái, nở một nụ cười nhàn nhạt châm chọc rồi kêu trợ lý đóng cửa lại.

Tan làm, cha Lâm cho gọi tôi lại.

Hai cha con họ đang bàn bạc chuyện gì đó trong phòng làm việc, nhưng lại mở cửa và bảo tôi đợi bên ngoài, chắc là muốn để cho tôi nghe.

"... Con đã ổn định ở nước ngoài rồi, không bằng về nước giúp đỡ anh trai mình" giọng nói già nua của cha Lâm vang lên.

"Duy Dương, cha là thương nhân, nên cũng có chút coi trọng lợi nhuận, nhưng những thứ mà cha cho bọn con, vì cái gì lại không muốn? Trong nhà đã lâu không có hơi người, con quay về đi, cho cha cảm nhận chút không khí gia đình khi còn Lâm Duy Thần được không?”

Lâm Duy Dương bước ra cửa, nhìn thấy tôi liền gãi đầu.

"Lão đại hối hận rồi.”

"Cục cưng, em nghĩ sao?"

Lâm Duy Dương lúc này đã hai mươi tuổi, nhưng ánh mắt vẫn như cũ, sáng ngời như cún con. Lúc thì ngoan ngoãn, lúc lại nhiệt tình đến mức choáng ngợp.

"Thực ra có thể."

Tôi cân nhắc hồi lâu rồi nói: “Lá rụng về cội, em cũng muốn quay về nơi có mẹ. Tuy nhiên, nếu kết hôn thì sẽ đi đến một nơi khác, nơi em có thể tự do hơn. Con mình cũng có thể có được môi trường học tập tốt hơn.”

Lâm Duy Dương vốn là đến tìm tôi bàn xem có nên ở lại đây hay không, nhưng khi nghe tôi nói đến chuyện này, anh ấy liền ngây người.

"Anh ......"

Anh do dự hồi lâu, cuối cùng nhìn tôi thật sâu: “Nhưng anh không thể có con, Minh Uyển.”

Giọng anh nghẹn ngào, dường như sắp khóc.

"Ồ, em biết."

Tôi đặt điện thoại xuống, sờ sờ mặt anh: “Lâm Duy Dương, có một chuyện em chưa nói với anh, anh có biết vì sao ông ấy đang cố lấy lòng anh không? Bởi vì trước đó em đã cho ông ấy xem một bản báo cáo về gen hiếm của Lâm Duy Thần. Căn bệnh này chỉ xuất hiện trên nhiễm sắc thể Y. Nói tóm lại, ông ấy chỉ di truyền lại cho anh trai thôi.”

"Ông ấy không bị bệnh, những đứa con trai khác của ông ấy cũng vậy. Điều đó có nghĩa là anh trai của anh quá xui xẻo."

“Còn anh, vẫn có thể sinh con với em. Nhưng nếu là con trai, khả năng mang gen gây bệnh có thể không đến 1%, hoặc … anh chỉ có thể có con gái, thế thôi.”

Mấy năm nay, tôi bận rộn với sự nghiệp, chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về mối quan hệ của mình với Lâm Duy Dương.

Sau khi tiếp xúc với dự án về gen, việc tôi làm nhiều nhất là về thuốc điều trị ung thư và liệu pháp gen.

Phải mất trọn ba năm tôi mới hiểu rõ được mình muốn làm gì.

Vì chuyện gia đình nên tôi thường tránh né những vấn đề về gia đình và con cái, nhưng thời gian trôi qua, tôi đã từng suy nghĩ, nếu người đó là Lâm Duy Dương

Tựa hồ như …. có thể.

Lâm Duy Dương nhìn tôi nghiêm túc nói xong, liền từ từ đỏ mặt.

Ngày đó, không ai biết, Lâm thiếu gia vội vàng đưa tôi ra ngoài, sau đó ôm tôi ngồi trên xe khóc lóc thảm thiết hơn một tiếng đồng hồ.

… Aiss, anh ấy vẫn giống một chú cún con mà thôi ….

25.

Khi Cố Thời Đình gọi điện vào ngày đó, tôi và Lâm Duy Dương đang đi Hương Sơn ngắm lá phong.

Dưa ngọt ngày hè

Tôi thay một bộ đồ thể thao, còn Lâm Duy Dương, cái tên chẻ chou kia …. vậy mà lại đi mua một đống váy của bé gái và trang trí phòng cho em bé ...... Mà tôi chỉ lịch sự nói với anh ấy rằng gu thẩm mỹ này, vài năm nữa liền sẽ lỗi thời với con bé … anh ấy liền nổi giận, trong khi tôi không hiểu mình đã làm gì sai??!!

Do Cố Thời Đình gọi đến quá đột ngột nên tôi còn tưởng là lừa đảo, nhưng vì tâm trạng đang vui vẻ nên tôi đã bắt máy.

"Uyển Uyển ... Lá phong ở Hương Sơn, nghe nói đã chuyển đỏ.”

"Sầm Thanh muốn ly hôn với anh, còn mẹ lại muốn tố cáo cô ấy vì tội cố ý gây thương tích, không một ai quan tâm đến anh ….”

"Đây là thiên đạo luân hồi nhỉ? Minh Uyển, anh lại bị bỏ rơi lần nữa."

Giọng Cố Thời Đình ở đầu bên kia điện thoại rất nhẹ nhàng, êm ái, tựa hồ như đang kìm nén để không khóc.

Tôi có thể nghe ra nỗi buồn trong đó, nhưng không thể nào đồng cảm được.

Quả thật, tôi đã nghe qua, Sầm Thanh và anh ta đã sớm oán hận lẫn nhau, đến khả năng nối lại tình xưa cũng không còn.

Mà Cố phu nhân, càng là ốc còn không mang nổi mình ốc (*).

(*) ý chỉ tự bản thân mình còn không lo được cho mình.

Sau khi Cố Thời Đình mất thị lực một lần nữa, Cố lão gia đã công khai đưa người phụ nữ và con riêng mà ông đã nuôi bên ngoài về nhà.

Ông ta cả đời bị Cố phu nhân khống chế, cuối cùng cũng tìm thấy chút kiêu ngạo khi về già, mà Cố phu nhân, thời gian sau này có lẽ sẽ càng khốn khổ hơn.

Sự ngạo mạn kiêu ngạo mà bà ta từng có cùng những tội lỗi mà bà ta đã làm, tất cả sẽ hóa thành một lưỡi d.a.o sắc bén, từ từ xé nát từng tấc phẩm giá, sự kiêu hãnh và m.á.u thịt của bà ta, m.á.u chảy không ngừng.

Tôi hít một hơi rồi đóng cửa sổ lại.

"À, tôi sẽ đi cùng chồng mình. Nhân tiện, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết."

Trong ba năm kia với Cố Thời Đình, tôi không hẳn là chưa từng nghĩ tới một tương lai với anh ta.

Chỉ là tôi càng biết ơn chính mình hơn, ngàn vạn lần cảm tạ vì đã tự cứu mình ra khỏi đống khỏi lửa kia và vì đã tìm được người phù hợp, cùng mình đi tới cuối đời.

Những điều tồi tệ trong quá khứ, nháy mắt đã trôi xa.

Tôi và chồng mình, suốt đời bên nhau, hạ đi thu đến, lá phong nhuộm đỏ.

—-------- HOÀN TOÀN VĂN —-------

Loading...