Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Hối hận còn kịp không? - Chương III

Cập nhật lúc: 2024-07-06 10:43:03
Lượt xem: 663

11.

Chớp mắt, hai tháng đã trôi qua, thông báo kết bạn từ Cố Thời Đình từ mỗi ngày một lần đã chuyển sang một tuần một lần.

Nhưng anh ta lại chẳng gửi cho tôi một tin nhắn nào, ngoại trừ lần gửi lời mời kết bạn cuối cùng:

[Lễ Giáng sinh sắp kết thúc, đêm ngày 24, Nhà hàng Phất Lan]

Không liên quan tới tôi.

Hôm đó.

Lớp học buổi tối kết thúc, tôi cùng một nhóm học sinh đi ra, dưới tán cây sung cao phủ đầy tuyết, một người đàn ông đang đậu xe cạnh đó và hút thuốc.

… Là Cố Thời Đình

12.

Tôi trừng mắt, đột nhiên mọi cảm giác nóng lạnh trong cơ thể đều biến mất, mãi đến khi anh ta nhìn qua, tôi mới bước tới chào hỏi.

"Cố thiếu gia."

Cố Thời Đình ngừng hút thuốc, nhìn tôi một lúc thật sâu, rồi nói:

“Cố Khang tranh thủ lúc tôi bị mù đã gây ra rất nhiều chuyện, kéo dài suốt ba năm, không có cách nào cứu vãn được. Vì lo giải quyết nên ông nội tôi mọi người đều không quan tâm tôi, lại không cách nào chống lại họ.”

"Minh Uyển, trong ba năm tôi bị mù đã được nếm qua mọi sự ấm áp và lạnh lùng của lòng người. Tôi đã từng nói với em rằng sẽ vì chúng ta mà cố gắng."

Đây là ......... đang giải thích??

Hơn nửa năm mới chịu giải thích? Tim tôi như bị bóp lấy, chặt đến mức không thể thở được, trước đây háo hức muốn biết câu trả lời bao nhiêu thì bây giờ càng không muốn biết bấy nhiêu.

"... Vậy sao?"

Cố Thời Đình ngừng nói, lùi lại một bước, nho nhã mở cửa xe, ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta đi ăn cơm đi. Giáng sinh là ngày lễ lớn nhất ở đây, Minh Uyển."

… Chuyện này là sao?

Lúc này, đột nhiên có hai người lần lượt đi tới.

Sầm Thanh mặc váy, vẻ mặt u ám từ phía sau đi tới mở cửa ghế sau, Cố Thời Đình giật mình quay lại nhìn cô ta.

Mà Lâm Duy Dương cũng thở hồng hộc chạy tới, vẫn như cũ hét lên một tiếng “Chị!”

Sắc mặt Cố Thời Đình thay đổi mấy lần, cuối cùng anh ta vòng tay qua người Sầm Tình, nhẹ giọng nói: “Biết em đang ở đây nên liền mời cô ấy qua dùng chung bữa cơm. Hình như em nói trợ lý mình không quen thuộc nơi này nhỉ? Vậy thì Minh Uyển khẳng định lại rất rõ.”

Tôi bất lực nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói nên lời.

Đương nhiên, tôi rất quen thuộc với khu này nên khi Sầm Thanh đến, tôi phải đặt Cố thiếu gia xuống.

-------------------------

"Lại quan hệ mập mờ"

Với thân phận như vậy, thế mà anh ta lại đi làm bảo mẫu cho bọn họ ở nơi xứ người?

Tuy Cố Thời Đình cũng không có ý muốn hạ nhục tôi, thậm chí là muốn bảo vệ để tôi tránh khỏi sự xấu hổ.

Nhưng sự bối rối này sẽ kéo dài bao lâu?

Muốn vừa lợi dụng được thế lực của nhà mẹ đẻ vừa có được danh thế từ Sầm gia, trước tiên cần tạo nên một mối quan hệ ba người mờ ám, đây là hắn đang định chơi chiêu nhục trước sướng sau sao?

Thời tiết thậm chí còn trở nên lạnh hơn so với lúc chúng tôi mới đến.

----------------

Sầm Thanh có vẻ hài lòng với điều này, vòng tay qua cánh tay anh ta và mỉm cười, bước đến ghế phụ và hách dịch chỉ vào tôi:

"Cô, đi phía sau đi."

Còn tôi, nhìn Cố Thời Đình, vẻ mặt từ đầu đến giờ vẫn không hề thay đổi.

Lúc này Lâm Duy Dương mới để ý đến phía họ, "chậc" một tiếng, vòng tay qua vai tôi.

"Cái quái gì đây?"

"Thật vất vả mới gặp được đồng hương, mà ăn nói như c*t vậy. Đây là chưa được học kỹ chương trình bắt buộc chín năm đã bị thả ra xã hội à?”

13.

Tôi cứng người.

Sau khi phản ứng liền không nhịn được mà cười.

Bao cảm giác tủi nhục và tuyệt vọng bị đè nén bấy lâu nay như được giải phóng, khiến tôi cười ra nước mắt.

Sầm Thanh tức giận:

"Mày là cái thá gì? Nhìn là biết gia đình phải vét sạch túi mới cho mày vào được trường này? Cái đồ lông bông ..."

Cố Thời Đình như nhận ra thân phận của Lâm Duy Dương, vòng tay ôm lấy Sầm Thanh.

"Cậu có phải là tiểu tử nhà Lâm gia không?"

“Còn anh là con sói mắt trắng vô ơn đó sao?” Lâm Duy Dương thô lỗ nói.

"Aiss, không đúng, anh đã mù ba năm rồi, bây giờ có mắt cũng như mù, còn chẳng bằng một con sói mắt trắng!"

Hai bên chuẩn bị đấu võ mồm ….

Tôi nắm lấy cánh tay Lâm Duy Dương.

Chỉ là không nghĩ tới, tên này lại quay người, cọ cọ vào vai tôi, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

“.................”

"Cố thiếu gia, tôi không có dư dả thời gian, buổi tối còn có buổi thảo luận nhóm."

Tôi cố nhịn không giãy giụa, nhìn Cố Thời Đình, “Cảm ơn lời mời của anh, cũng mong anh tin rằng ba năm đó chỉ là tôi giúp đỡ anh, tuyệt không có ý gì khác, là do anh hiểu lầm rồi.”

Khi nói ra câu này, tôi cố gắng mở to mắt, không để một tia hơi nước bốc lên.

Tôi véo ngón tay của Lâm Duy Dương, cố làm anh tay đau.

"Xin lỗi, tôi phải đi ăn rồi. Chúc hai người mọi điều tốt lành."

Tôi thấy rõ ràng, trong khoảnh khắc chúng tôi đi ngang qua nhau, sắc mặt Cố Thời Đình đột nhiên tái nhợt, không biết do câu "anh hiểu lầm tôi" khiến anh ta bối rối hay là do bộ dạng của Lâm Duy Dương anh ta tức giận.

Tôi chỉ chợt cảm thấy người này ... bằng cách nào đó khiến tôi nhìn vào liền phát ốm.

Đến tối, tôi nhận được một tin nhắn khác: [Mẹ tôi hiện rất yên tâm về tôi, Uyển Uyển, bây giờ tôi đang quản lý công việc từ bà ấy.]

Trong khoảnh khắc, tôi gần như nhảy dựng lên vì tức giận.

Kìm nén sự tủi nhục và lửa giận, tôi nhắn lại:

"Cố Thời Đình, đừng ăn bừa nói bãi. Tôi có thông tin liên lạc của Cố phu nhân, nếu anh còn như vậy, tôi liền báo cáo với bà ấy.”

Cuối cùng, anh ta cũng dừng lại.

Đêm đó, tôi buồn đến mức không dám liên lạc với mẹ mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-hoi-han-con-kip-khong/chuong-iii.html.]

Nhớ lại những năm học đại học, trường tôi theo học tuy không thuộc top đầu nhưng với thành tích học tập tốt và chăm chỉ, tôi đã có thể đậu vào các trường top đầu cũng như dễ dàng đi du học.

Khi đó, Cố Thời Đình chính là bạch nguyệt quang của tôi, một thứ hiện thực “mộng tưởng".

Giờ đây, anh ta đã xé nát chiếc mặt nạ của mình, và cả sự chân thành của tôi nữa.

Ba năm ở bên nhau.

Lần đầu tiên tôi ghét anh ta đến thế.

Đột nhiên có người gõ cửa.

Tôi vô cùng ngạc nhiên.

“Ai?” Tôi hỏi với khóe mắt rưng rưng.

An ninh ở khu này rất tệ, có rất nhiều người độc thân đã bị quấy rối.

Vào ngày lễ, những người sống gần đây đều về nhà, ngoại trừ sinh viên quốc tế như tôi, thì vẫn còn một số ít khác ở lại.

"Chị ơi, Giáng sinh rồi!"

Sau tiếng xào xạc, giọng nói của Lâm Duy Dương ngượng ngùng truyền đến:

"Aiss … cái pizza của tôi bị cháy mất rồi, chị có muốn cùng nhau ăn không? Hay là tôi ăn bánh còn chị ăn nhân?" Tuyết đang rơi dày đặc.

Tôi mở cửa với đôi mắt đỏ hoe: "Tôi không muốn ở bên cậu đâu, Lâm Duy Dương, đừng có hy vọng nữa. Nhưng mà … cùng nhau ăn pizza thì được.”

Lâm Duy Dương sửng sốt, sau đó đẩy cửa ra, cười lớn bước vào:

“Minh Uyển, tôi luôn tưởng chị như cỏ dại cứng cỏi, bất khuất, nhưng hóa ra cũng biết khóc, sợ nguy hiểm, chị … ờm, cái đó, phòng chị chẳng có chút dáng vẻ con gái gì cả .............”

“… Ở lại thì nín mỏ, không thì ra ngoài.”

"Liền nín. Chị à, thứ rác rưởi đó không đáng đâu. Đừng khóc nữa."

"À … tôi có mua bột mì. Làm sủi cao, chị ăn không?"

"Ăn!"

14.

Trước Tết, Cố phu nhân gửi thiệp cưới của Cố Thời Đình cho tôi.

"Chuyến bay này là tôi mua cho cô, gần đây có tin đồn vô số tin đồn thất thiệt, đều là nói về chuyện bội bạc trước kia. Nếu cô còn tình cảm, có thể cho Cố gia chút ít mặt mũi chứ."

"Gần đây tôi không liên lạc được với mẹ tôi, bà ấy thế nào rồi?"

“Tôi tìm cho bà ta một miếu yên tĩnh để nghỉ ngơi, trong núi không có tín hiệu.”

“… À.” Tôi đã tìm được kế hoạch điều trị phù hợp cho bà ấy.

Các bác sĩ và đoàn đội của họ đều ở Anh.

Đó cũng là đất nước mà ban đầu tôi muốn đến.

Sau khi Cố Thời Đình kết hôn, Cố phu nhân sẽ không còn cảnh giác với tôi nữa, nhịn một chút, liền sẽ có cơ hội.

… Nhưng, tôi thật ngây thơ.

15.

Trong hôn lễ, tôi không gặp được mẹ mình.

Dưa ngọt ngày hè

Ngược lại, tôi lại đụng phải Cố Thời Đình và Sầm Thanh ở hậu trường, môi cô ta đã bị lem, tôi sửng sốt một lát: “Xin lỗi, tôi vào nhầm cửa.”

Cố Thời Đình thấy tôi đi ra ngoài, dừng lại một chút, nói: "Anh đi trước, em trang điểm lại đi."

Sau khi nói xong, Sầm Thanh liền đ.ấ.m vào lưng anh ta với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi vừa đi chưa lâu đã bị anh ta giữ lại.

"Minh Uyển, tôi đã giải thích rõ ràng với em rồi, sao em không đợi tôi?"

"Em thà tình nguyện đi theo tên phế vật kia của Lâm gia còn hơn đi theo tôi? Rốt cuộc em có thật lòng với tôi không?"

Cố Thời Đình hạ giọng, nghiến răng nói với tôi.

Trong lòng tôi cảm thấy vô cùng buồn cười.

Ba năm qua, tôi chưa bao giờ để anh ta bị cô lập, bơ vơ mà luôn dành cho anh ta mọi sự quan tâm và hỗ trợ.

Bây giờ lại phục tùng những người đã làm tổn thương anh ta và chà đạp tô, còn trách tôi không đợi anh ta “có quyền lực rồi trở về”.

"Quá cao, với không nổi."

Tôi rút tay lại, cảnh cáo anh ta trước khi anh ta đuổi kịp tôi: "Cố thiếu gia, mẹ anh đang ở tiền sảnh."

Đêm nay, tôi chỉ về để hoàn thành nhiệm vụ …. quan trọng nhất là tôi muốn gặp mẹ.

Đám cưới kết thúc đúng như dự định, khi tôi đứng dậy định rời đi, vệ sĩ liền ngăn tôi lại và nói: “Minh tiểu thư, cô không thể rời đi cho đến sáng mai.”

Tôi bối rối một lúc rồi không nhịn được cười nói: “Anh sợ Cố Thời Đình sẽ xuất hiện trên giường tôi vào đêm tân hôn à?”

Một số người, có tư duy rất tốt, nhưng lại rất coi thường người khác.

Điều đó cũng không quan trọng.

Đám cưới đã xong, không còn gì có thể kiểm soát được tôi nữa.

Tôi chờ ….

Mãi đến rạng sáng, tim tôi chợt đập mạnh.

Tôi như vô thức mà gọi cho y tá, người phụ trách và bác sĩ trước đó điều trị cho mẹ tôi, nhưng không ai bắt máy.

Không gọi được, tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi và hoảng loạn.

Sau khi vệ sĩ thả tôi ra, tôi liền chạy thẳng đến bệnh viện mà không thay quần áo.

"Mẹ tôi ở đâu?"

Tôi thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào chiếc giường trống, ngơ ngác hỏi.

Cô y tá mà tôi biết tóm lấy cô thực tập sinh mới, lao tới chỗ tôi với ánh mắt đầy đau đớn, kéo tôi lại và nói: "Minh tiểu thư, cuối cùng tôi cũng thấy cô rồi."

"Mẹ cô…”

“Cách đây một tuần, bà ấy đột nhiên lâm bệnh nặng và được đưa đến bệnh viện Lam Sơn để chữa trị. Khi quay lại, bà ấy đã … Tôi nghe đồng nghiệp ở đó nói rằng là do biến chứng dẫn đến, và bệnh của bà ấy cũng đã ở giai đoạn cuối khi được phát hiện. Còn có, do khi đó bị cúp điện, tuy đã được sửa lại ngay đêm đó, nhưng người chăm sóc đã không làm tốt nhiệm vụ mà bỏ lại bà ấy, rời đi ..."

Trong lúc nhất thời, tôi chỉ có thể nhìn thấy miệng cô ấy mở ra khép lại, nhưng lại không nghe thấy gì cả.

"... Mất? Mẹ tôi, qua đời rồi?"

"... Thi thể đang ở nhà xác. Cố phu nhân nói không muốn cho cô biết, đợi hôn lễ xong sẽ nói."

Cô y tá có chút không đành lòng, an ủi tôi nói: “Thi thể của mẹ cô đã được chăm sóc rất tốt.”

Tôi cúi người, tim đau đến mức gần như không thở được.

Nước mắt như mất công tắc, giọt lớn giọt nhỏ thi nhau rơi xuống, tôi gạt ra

Nói: "... Đưa tôi đi gặp."

Loading...