Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Dùng tiền lấy mạng - Chương IV

Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:24:49
Lượt xem: 49

13.

Ngày tốt được vị đạo sĩ kia chọn đã tới.

Tôi đặc biệt dậy sớm để làm bữa sáng, còn đánh thức bố mẹ tôi luôn.

Tại bàn ăn, tôi kể cho bố mẹ nghe về Chu Thiến Thiến một cách chân thực.

"Dì ấy bị vị đạo sĩ độc ác kia lừa tiền, cho rằng con chính là người mua mạng của Chu Thiến Thiến.”

Ba tôi húp một ngụm mì, xua tay: "Làm sao có thể? Con vừa mới học xong, cũng chưa đi làm, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

Mẹ tôi cũng đáp lại:

"Chồng à, anh nói xem rốt cuộc dì ấy như này là thế nào? Nghi ngờ ai cũng được chứ không thể nghi ngờ con gái của chúng ta! Haiz, tuy rằng em và dì ấy là chị em ruột, nhưng tiểu Tinh nhà ta từ nhỏ đã lương thiện, làm sao làm ra chuyện này được!”

Tôi húp nốt miếng nước mì cuối cùng rồi vỗ tay một cái:

"Đúng vậy! Dì nhất định là đã bị tên đạo sĩ vô lương tâm đó lừa rồi. Hôm trước con còn thấy dì đưa cho tên đó một xấp tiền, hắn nói rằng có thể đem mạng Thiến Thiến mua về!"

Nói xong, tôi giả vờ cầm điện thoại lên xem lịch, nói to: "Xong rồi! Hình như là hôm nay! Bọn họ định sẽ lên núi Mạnh Xuyên luyện công!"

"Vậy chúng ta đi xem một chút, vạn nhất xảy ra chuyện, vĩnh viễn cả đời hối hận cũng không kịp!"  

Mẹ tôi hốt hoảng, lập tức đặt bát đũa trên tay xuống, giục chúng tôi mau đi.

…………….

Trên đỉnh núi hoang vu, tôi đứng từ xa nhìn đội hình đã được bố trí chặt chẽ kia.   

Vị đạo sĩ kia thân mặc áo choàng Đạo giáo đứng bên ngoài, còn người ngồi trong trận bát quái đó là Chu Thiến Thiến

"Các người đang làm gì vậy?"

Đúng lúc đó, tôi lao ra và nhanh chóng chạy tới chỗ bát trận.

Vương Lệ nhìn thấy tôi liền nhào tới ôm lấy tôi, không cho tôi tiến lên.

"Trình Kiệt Tinh, tại sao con lại ở đây?! Đừng có gây rắc rối nữa!"

"Cô à, ông ta sẽ hại Chu Thiên Thiên, ông ta là một tên lừa đảo!"

Tôi một bên vùng vẫy trong vòng tay của Vương Lệ, một bên nhìn bố mẹ tôi đang từ từ tiến lên.

"Trình Kiệt Tinh, cô đang nói cái gì vậy! Tôi còn chưa tìm cô tính sổ đâu! Nếu như cô không mua mạng của Thiến Thiến, hà cớ gì tôi phải đi mời vị đạo sĩ đó!"

"Cái gì mà mua mệnh? Dì, dì điên rồi sao? Nhất định là bị cái tên đạo sĩ kia tẩy não."

"Bác sĩ nói Thiến Thiến mắc bệnh lão hóa, hơn nữa trước đây, không phải Thiến Thiến cũng như vậy sao?"

Dưa ngọt ngày hè

Lúc này, bố mẹ tôi cũng đã leo lên đỉnh núi, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi tại chỗ.

"Bố mẹ!"

"Hai người mau ngăn tên lừa đảo kia lại! Thiến Thiến vốn tinh thần đã không bị bình thường, lại bị tên này quấy rối, còn không phải trực tiếp phát điên sao?”

"Dì cũng bị họ tẩy não rồi, nói con mua mạng của em họ, thân thể con khoẻ mạnh như vậy thì đi mua mạng của em ấy làm gì?"

Bố mẹ tôi sợ đến mức sững người tại chỗ, dù tôi có nói gì họ cũng không nhúc nhích.

14.

"Đến lúc rồi!"

Đạo sĩ hét vào lá bùa màu vàng trong tay, sau đó ngửa mặt lên trời, ném lá bùa màu vàng vào lò thiêu trước mặt Chu Thiến Thiến.

Khi lá bùa màu vàng có ngày sinh của Trình Lãm Nguyệt bị đốt cháy, một ánh sáng kỳ lạ lóe lên trên bầu trời.

Tôi có thể nhìn thấy niềm vui và hy vọng lấp lánh trong mắt Vương Lệ.

Nhưng thật không may, cái kết có vẻ không như mong muốn của dì ấy.

Sắc trời đột nhiên thay đổi, vốn đang còn quang đãng, lại đột nhiên bị mây đen bao phủ, trông vô cùng u ám.

Tôi thấy tên đạo sĩ kia đứng trước pháp trận với vẻ mặt bối rối, trong miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Khoảnh khắc lá bùa màu vàng cháy hết, những làn khói xanh bắt đầu bốc lên xung quanh Chu Thiến Thiến, đột nhiên cô ta hét lên một tiếng rùng rợn.

Sau đó lập tức ngã xuống đất, trên mặt bắt đầu chảy ra m.á.u đen, trông vô cùng gớm ghiếc.

Vương Lệ và tên đạo sĩ sửng sốt một lúc, rồi cùng nhau chạy về phía Chu Thiến Thiến.

"Tại sao lại thành ra như vậy?"

Đạo sĩ ném thanh kiếm gỗ trong tay xuống đất, quỳ xuống đo hơi thở của Chu Thiến Thiến và bắt mạch cho cô ta.

“Lá số tử vi mà bà đưa tôi có đúng không?” Đạo sĩ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.

Vương Lệ nằm liệt trên mặt đất, thanh âm không ngừng run rẩy:

"Là ngày tháng năm sinh của Trình Lãm Nguyệt, không có sai mà."

Vương Lệ đưa tay chạm vào Chu Thiến Thiến, người có khuôn mặt bê bết m.á.u đen, đầu ngón tay run rẩy dữ dội.

"Đại sư, Thiến Thiến xảy ra chuyện gì? Con bé còn sống không?"

Đạo sĩ ngước mắt lên và vừa bắt gặp ánh mắt của tôi.

Con ngươi của hắn đột nhiên co rụt lại, như là nhớ tới cái gì, hắn chỉ vào ta: "Không đúng! Cô không phải Trình Kiệt Tinh, cô là Trình..."

Trước khi đạo sĩ nói xong, ông ta ngã xuống đất giống như Chu Thiến Thiến.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-dung-tien-lay-mang/chuong-iv.html.]

Khuôn mặt của vị đạo sĩ chuyển sang màu xanh đen, và m.á.u đen chảy ra từ mặt ông ta giống như Thiến Thiến.

Ngay lúc này, tôi nhận được một cuộc gọi từ nước ngoài.

Người trong điện thoại nói, em gái tôi, Trình Kiệt Tinh, đã hồi phục nhịp tim của chính mình.

15.

Tôi sẽ nói nốt những gì tên đạo sĩ kia chưa nói xong.

Tôi thực sự là Trình Lãm Nguyệt.

Người c.h.ế.t không phải tôi.

Đó là em gái tôi Trình Kiệt Tinh.

Tôi đã thiết kế trò chơi trong trò chơi này trong ba năm chỉ để chờ đợi thời điểm này.

Và 30 vạn kia, chính là mua mạng của tên đạo sĩ bất lương đó,

Tôi đã sớm Vương Lệ sẽ dùng rất nhiều tiền để mời vị đạo sĩ này nên tôi đã sớm điều tra được kỹ càng nội tình phía sau lẫn thân thế ông ta.

Hắn chỉ cần thấy tiền là sáng mắt, nhưng lại cực kỳ tự phụ.

Hẳn ông ta có thể đoán được rằng tôi có chút năng lực, nhưng chắc chắn không nghĩ tới cái mạng nhỏ của mình lại bị tôi mua.

Hắn nói rất đúng, mạng của người chết, không thể mua lại được.

Nên để cứu em gái mình, mỗi cái mạng của Chu Thiến Thiến thì còn lâu mới đủ.

Thứ tôi cần là một mạng người và phải hi sinh một người khác để hiến tế bằng máu.

Chính em gái tôi Trình Lãm Nguyệt đã mua mạng của Chu Thiến Thiến, và ngày tháng năm sinh được viết trên lá bùa màu vàng đó chính là của tôi.

Thật khó khăn để tôi có thể duy trì cuộc sống cho em tôi.

Và đây là cách duy nhất mà tôi đã dành ba năm để tìm ra.

16.

Ba năm trước, tôi nhận được một cú điện thoại từ đứa em gái đang du học ở nước ngoài.

Con bé nói với tôi rằng gia đình của Chu Thiến Thiến muốn g.i.ế.c tôi.

Khi đó, tôi không để tâm đến những lời của Trình Kiệt Tinh lắm vì đứa trẻ này rất thích huyền học, luôn luôn nói những điều hư ảo.

Khi con bé học năm ba cao học, con bé đã nhận được một cuốn sách bói toán từ ai đó.

Tôi thấy nó ôm cuốn sách xem cả ngày, đến mức bị nghiện, cuối cùng kỳ thi tuyển sinh Đại học của nó thật sự trở thành một đống hỗn độn.

Vào ngày có kết quả thi đại học, tôi cầm cuốn sách trên tay, đập mạnh vào đầu con bé hai cái.

"Trình Kiệt Tinh, không phải em biết bói toán sao? Có hay không bói tới việc mình chỉ thi được 420 điểm hả?"

Trình Kiệt Tinh cũng không khó chịu, con bé cười, né những cú đánh của tôi: "Chị! Em thực sự không hề đụng tới đống sách vở đó."

"Đừng đánh nữa mà, em thực sự chỉ muốn mở một cửa hàng bói toán ngay dưới tiểu khu mình thôi ..."

"A! Chị! Đau quá! Chị còn đập nữa là em vỡ đầu mất!"

……

Sớm lăn lộn trong xã hội nên tôi biết rất rõ tầm quan trọng của kiến thức.

Cuối cùng, trước sự nài nỉ của tôi, bố mẹ tôi đã gửi Trình Kiệt Tinh ra nước ngoài du học.

Điều tôi không ngờ đến là con quỷ nhỏ Trình Kiệt Tinh này chưa từng đến trường học lấy 1 lần.

Không biết từ đâu, con bé biết được một ngôi trường chuyên dạy về huyền học, và bí mật đến học ở đó.

Để không bị lộ, con bé thậm chí không thèm về nước trong cả kỳ nghỉ đông và hè.

Lúc tôi đang họp tại Tập đoàn Vân Thường thì nhận được tin Trình Kiệt Tinh bị tai nạn.

Một cuộc gọi lạ từ nước ngoài gọi vào điện thoại di động của tôi.

Đầu dây bên kia tự xưng là bạn trai của Trình Kiệt Tinh, và nói rằng con bé bị tai nạn, yêu cầu tôi đặt vé để ra nước ngoài càng sớm càng tốt.

Tôi chế nhạo, lại một kẻ nói dối khác.

Tôi chưa từng nghe nói Trình Kiệt Tinh có bạn trai.

Nhưng khi anh ta kể tất cả chi tiết về tôi mà Trình Kiệt Tinh đã nói với hắn, tôi vô cùng sửng sốt.

Trước nguy cơ có thể bị mất việc, tôi rời cuộc họp ngay tại chỗ và bay thẳng đến nước C.

17.

Khi tôi gửi Trình Kiệt Tinh ra nước ngoài ba năm trước, con bé rất hoạt bát và tràn đầy sức sống.

Nhưng giờ đây, ba năm sau đó, con bé đang nằm trong cabin của một phòng thí nghiệm, và mọi phương pháp để duy trì sự sống của em ấy là ba cái máy cao to, so với thân thể con bé thì lớn hơn gấp nhiều lần.

"Con bé đã chết, hay vẫn còn sống?"

Tôi đứng trước cabin, mân mê những ngón tay trên mặt kính lạnh lẽo, hoàn toàn không biết rằng nước mắt đã lăn dài trên má.

Bạn trai của Trình Kiệt Tinh đẩy chiếc kính trên sống mũi: "Có một cách để lấy lại cuộc sống của cô ấy, nhưng chưa ai thử qua."

"Cách gì?"

Anh ta đưa cho tôi một cuốn sổ dày cộp.

"Cô hãy xem cái này trước đi, tất cả những gì tiểu Tinh muốn nói với cô đều ở đây."

Loading...