Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Dùng tiền lấy mạng - Chương III

Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:24:13
Lượt xem: 48

07.

Chu Thiến Thiến được đưa đến bệnh viện.

Mỗi ngày đều trong phòng bệnh phát điên khiến mẹ tôi và mẹ cô ta ngày nào cũng khóc.

Cửa nhà cô ta cũng ngày đêm đóng kín, duy chỉ còn nhà tôi là mở.

Buổi tối, mẹ tôi mang một bát anh đào đã rửa sạch đến đứng trước nhà Chu Thiến Thiến.

"Phải làm sao bây giờ?"

"Con bé thật vất vả mới khỏi bệnh, sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?"

"Đến cùng là ai muốn hại nó? Chu Thiến Thiến nhà ta từ nhỏ đã bị bệnh, biết bao lâu mới chữa khỏi, sao giờ lại tái phát?”

"Việc Lãm Nguyệt mất tích cũng đã đủ khiến hai gia đình đau buồn. Cầu trời phù hộ, Thiến Thiến sẽ không xảy ra chuyện gì."

……

Tôi liếc nhìn mẹ tôi đang lảm nhảm đằng kia, lắc đầu bất lực.

Mà vào giờ phút này, tiếng nhạc trong tai nghe của tôi đột nhiên dừng lại, giọng nói của mẹ Chu Thiến Thiến và đạo sĩ đột ngột vang lên.

Hôm vị đạo sĩ tới lần đầu dó, tôi liền cài một máy nghe trộm nhỏ ở dưới bàn ăn nhà Chu Thiến Thiến.

Tôi trở về phòng, nằm trên giường.

Khi nghe tới ba chữ “Trình Lãm Nguyệt", nước mắt tôi đã lăn dài trên má.

Mẹ của Chu Thiến Thiến: "Đại sư, Thiến Thiến nhà chúng tôi nên làm gì bây giờ?"

"Năm đó ông đã giúp Thiến Thiến nghịch thiên chuyển mệnh, tôi tin rằng lần này ông cũng có thể giúp con bé giải quyết nguy cơ này.”

Đạo sĩ: "Chuyện năm đó, cô ấy biết rồi sao?"

Mẹ của Chu Thiến Thiến hạ giọng: "Làm sao tôi để con bé biết được? Nếu nó biết, làm sao còn dám nhặt số tiền đó?"

"Đại sư, ông mau nghĩ biện pháp đi, tôi chỉ có mỗi đứa con gái là Thiến Thiến thôi, tôi không thể sống mà không có nó!"

Không khí trầm mặc một lúc.

Đạo sĩ mở miệng

"Mạng của Chu Thiến Thiến là do Trình Kiệt Tinh mua."

"Cô ấy đã dựng lên màn kịch nhằm để Thiến Thiến nhặt số tiền đó."

Mẹ của Chu Thiến Thiến cao giọng:

"Ý của ông là Trình Kiệt Tinh muốn g.i.ế.c Thiến Thiến nhà tôi?"

"Tại sao con bé lại làm vậy?"

Đạo sĩ: “Bà nói vậy là có ý gì?”

Mẹ của Chu Thiến Thiến: "Chẳng lẽ nó đã biết được chân tướng cái chếc của Lãm Nguyệt?"

Dưa ngọt ngày hè

08.

Trình Lãm Nguyệt là chị gái của tôi. Từ nhỏ đến lớn đều học vô cùng giỏi, được bố mẹ tôi nuôi dưỡng và dạy dỗ vô cùng tốt, luôn luôn lễ phép và đối tốt với mọi người.

Vừa tốt nghiệp đại học, chị ấy đã được mời về làm cho công ty lớn nhất thành phố A, tập đoàn Vân Thường.

Nhưng vào ba năm trước, sau khi lên máy bay đến nước C, chị ấy đã biến mất.

Ngay khi Lãm Nguyệt biến mất, cuộc sống của Chu Thiến Thiến bắt đầu khởi sắc.

Chu Thiến Thiến sinh cùng năm với chị tôi, và họ liền trở thành đối tượng bị đem ra so sánh giữa hai gia đình ngay từ khi vừa lọt lòng.

Chu Thiến Thiến, một con người yếu đuối, trở thành người kiểm soát.

Cô ta từ nhỏ đã có sức khỏe kém, không thích nói chuyện với người khác, thành tích học hành cũng không tốt đẹp mấy.

Trong khi chị tôi theo học tại một trường đại học danh giá thì cô ta chỉ có thể vào một ngôi trường tầm thường.

Học giữa chừng, cô ta bị ốm phải nghỉ học nửa năm.

Theo bác sĩ, cô ta bị tràn khí màng phổi, nhưng may là các cơ quan còn lại trong cơ thể vẫn khoẻ mạnh.

Về sau, cơ thể Chu Thiến Thiến ngày càng suy yếu, vì vậy cô ta đã nghỉ làm và ở trong nhà suốt ngày để điều trị bệnh.

Cũng vào ba năm trước, chị gái tôi tổ chức một bữa tiệc nhằm chúc mừng chị ấy được thăng chức.

Khi mọi người đang nâng ly ăn mừng thì Chu Thiến Thiến nôn ra máu.

Sau khi cô ta được đưa đến bệnh viện vào ngày hôm đó, chúng tôi liền không gặp được cô ta nữa.

Hai cánh cửa đã mở hơn 20 năm cũng đã bị cha mẹ của Chu Thiến Thiến đóng lại.

09.

Hai tháng sau đó, cửa nhà họ Chu lại mở ra.

Chu Thiến Thiến cũng lại xuất hiện trong tầm mắt của chúng tôi.

Cô ta biến thành một người khác, không phải là Chu Thiến Thiến đầy thù địch trước đây.

Giờ đây, cô ta như tỏa nắng, luôn vui vẻ, nhiệt tình và hào phóng.

Cứ đúng 6 giờ sáng là lại đều đặn chạy bộ dưới tiểu khu.

Mọi người đều nói rằng cô ta đã thay đổi, và tôi nghĩ cũng đã nghĩ như vậy

Cô ta trông không giống Chu Thiến Thiến, mà giống chị gái tôi, Trình Lãm Nguyệt.

Cũng trong hôm đó, chị ấy biến mất.

10.

Một ngày sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa mẹ Chu Thiến Thiến và vị đạo sĩ, tôi đã hẹn gặp ông ấy tại một quán trà.

"Đại sư, ông hẳn biết rằng những năng lực mà ông có được nên dùng vào việc chính đạo, không được làm tổn người người khác nhỉ.”

Tôi nhướng mày, mang theo khí chất áp đảo người khác.

"Cô gái nhỏ, cô nói tôi có năng lực, vậy năng lực của cô là học được ở đâu?"

Đạo sĩ bật cười, cầm tách trà trên bàn uống cạn.

Tôi lạnh lùng đáp lại với vẻ khinh bỉ: "Tôi nào có năng lực gì?"

"Cô vì ai mà mua mạng Chu Thiến Thiến?" Đạo sĩ không chút khó chịu, cười nói.

"Đại sư, ông không phải rất lợi hại sao? Nhìn thoáng qua liền có thể biết tôi mua mạng Chu Thiến Thiến, vậy tôi mua từ ai? Ông không đoán ra sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-dung-tien-lay-mang/chuong-iii.html.]

Đạo sĩ xua tay: "Nếu tìm ra được thì tôi đã giải quyết được lâu rồi, cớ gì phải đồng ý tới đây gặp cô?"

Tôi khoanh tay trước ngực: "Vương Lệ cho ông bao nhiêu? Tôi sẽ cho gấp đôi."

"Mạng Chu Thiến Thiến là tôi tự mình muốn mua, chuyện này ông đừng tiếp tục xen vào."

"Cô mua mạng của Chu Thiến Thiến là để đền mạng cho chị gái của mình, Trình Lãm Nguyệt sao?”

Đạo sĩ sờ sờ mũi với vẻ mặt bình tĩnh.

"Đã là người chết, có làm cách gì cũng vô ích, cô đừng làm mấy chuyện như vậy nữa."

"Bất quá, làm sao cô biết chuyện của chị gái mình?"

"Có người chỉ điểm sao?"

Tôi đẩy một tấm thẻ trước mặt vị đạo sĩ.

"30 vạn, chuyện này không cần ông nhúng tay."

Đạo sĩ cười khúc khích và nhận thẻ của tôi.

"Cô đã hào phóng như vậy, tôi liền không nhọc lòng mà xen vào nữa."

11.

Ngay cả khi Chu Thiến Thiến không tiêu hết tiền.

Nhưng theo thời gian, tính mạng của cô ta cũng sẽ từ từ mất đi.

Chu Thiến Thiến vốn đã yếu ớt, muốn lấy mạng cô ta chỉ là vấn đề thời gian.

Khi Chu Thiến Thiến qua đời, chị gái tôi liền sẽ được trở lại.

Vốn cho rằng mọi việc đã an bài.

Nhưng điều tôi không ngờ tới là vị đạo sĩ kia đã không giữ lời hứa.

Ông ta xin mẹ của Chu Thiến Thiến thêm tiền và khoe khoang với bà ta rằng ông ta nhất định sẽ mua lại mạng sống của Chu Thiến Thiến.

Nhưng dựa vào cái gì?

Vốn cái mạng này, không phải của cô ta.

12.

Tôi bí mật đến bệnh viện tìm Chu Thiến Thiến.

Cô ta trốn vào một góc và tỏ vẻ sợ hãi khi nhìn thấy tôi.

"Trình Lãm Nguyệt! Cô đừng tới đây!"

"Cô đừng có đến đây làm hại tôi!"

Tôi bước tới, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng chạm vào đầu Chu Thiến Thiến, nói với cô ta bằng giọng điệu của Trình Lãm Nguyệt.

"Thiến Thiến, cô còn nhớ rõ, thật lâu trước đây, cô cũng giống như bây giờ sao?"

"Nhưng làm sao lại đột nhiên khỏe lại?"

"Mẹ cô có nói cho cô biết không?"

Chu Thiến Thiến vùi đầu vào đầu gối, cơ thể gầy đến mức trơ xương.

"Không có! Không có!"

"Tôi không biết! Tôi không biết!"

Cô ta lấy tay bịt tai, giọng nói vô cùng khàn.

"Vậy để tôi nói cho cho cô biết nhé."

Tôi mỉm cười và nâng cằm cô ta lên, một tay khác kéo những ngón tay đang bịt tai của cô ta ra.

Móng tay sắc nhọn của tôi cắm sâu vào da của Chu Thiến Thiến, khiến cô ta kêu lên đau đớn.

"Cái mạng sống rẻ tiền của cô là được mua bằng mạng của Trình Lãm Nguyệt."

"Chu Thiên Thiến, bị người khác mua mạng của mình là cảm giác thế nào? Thích không?"

Chu Thiến Thiến ngẩng đầu lên, nước mắt cô ta từ từ chảy xuống, đôi mắt mờ mịt.

"Chị Lãm Nguyệt, chị có thể để em đi không?"

Tôi đưa tay giúp cô ta lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, khóe miệng nhếch lên.

"Thiến Thiến, nếu đã làm sai thì nhất định phải gánh chịu hậu quả."

Chu Thiến Thiến nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Nhưng tôi không hề biết chuyện đó, tất cả là do mẹ tôi và tên đạo sĩ kia làm ra, tôi không có chủ ý đó!”

"Trông tôi với dáng vẻ này, bạn trai tôi liền nói muốn chia tay."

"Cô biết không! Chúng tôi đã định kết hôn vào năm sau!"

Tôi cười nhẹ: "Thiến Thiến, nhưng cô mới là người được hưởng lợi."

"Còn có, bọn họ không phải đều nói cho cô biết tôi là Trình Kiệt Tinh, không phải Trình Lãm Nguyệt sao, vì sao còn gọi tôi là chị Lãm Nguyệt?"

Chu Thiến Thiến nhìn tôi với đôi mắt trũng sâu, tỏ vẻ yếu ớt, như thể cô ấy không thể phân biệt được tôi là Trình Lãm Nguyệt hay Trình Kiệt Tinh.

“Thiến Thiến,” tôi đứng lên, nở một nụ cười châm chọc, nhìn chằm chằm cô ta, “Cảm ơn cô đã an bài tôi đến tập đoàn Vân Thường để quét dọn.”

"Điều này đã cho tôi cơ hội được gặp mặt và giới thiệu bản thân mình với trưởng bộ phận - Selina."

"Cô có biết Selena đã nói gì không?"

"Cô ấy nói rằng cô ấy nhớ chị gái Trình Lãm Nguyệt của tôi, còn có tôi và chị gái mình rất tốt, đều ưu tú như nhau."

"Còn cô, Chu Thiến Thiến, làm thế nào để được nhận vào đó vậy?"

"Chẳng lẽ là cùng người của tập đoàn đó ngủ một giấc? Chẳng trách, bạn trai cô lại muốn chia tay."

"Người như cô, dựa vào cái gì mà được ‘phong sinh thuỷ khởi' (*) ?"

(*) là câu thành ngữ Trung Quốc: ý nói nước chảy đến đâu thì vạn vật sinh sôi nảy nở đến đó (tức là cuộc đời sẽ thuận buồm xuôi gió nếu tìm được nơi thích hợp có gió có nước)

Tuyến phòng thủ của cô ta hoàn toàn bị phá vỡ, lại phát điên trong phòng bệnh, vừa mắng tôi vừa hét gọi bác sĩ đến.

Các bác sĩ và y tá nhanh chóng chạy tới, tôi giả vờ không biết gì và cầu cứu bác sĩ với khuôn mặt đầy tuyệt vọng.

"Người nhà bệnh nhân, bệnh nhân hiện tại tình trạng không ổn định, xin mời chờ bên ngoài."

Sau khi nói xong, bác sĩ rút mũi tiêm ra, ch.í.ch vào người Chu Thiến Thiến, người đã bị y tá đè xuống giường.

Tôi rời khỏi phòng bệnh với vẻ mặt lo âu, sau đó liền rời đi, không ở lại đó thêm một giây nào nữa.

Loading...