Chạm để tắt
Chạm để tắt

[Zhihu] Dùng tiền lấy mạng - Chương II

Cập nhật lúc: 2024-07-24 22:23:14
Lượt xem: 30

04.

Vào buổi trưa ba ngày sau, lúc tôi đang dọn dẹp nhà vệ sinh trong công ty thì Chu Thiến Thiến la hét chạy vào.

Cô ta lao thẳng vào trong buồng, sau đó một tiếng kêu thảm thiết từ trong đó vọng ra.

Tôi cất cây lau nhà trên tay, đem cửa nhà vệ sinh khoá lại.

"Thiến Thiến, cô sao vậy?"

Tôi đứng trước cửa hỏi cô ta, lo lắng gõ cửa.

"Thiến Thiến, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Mau mở cửa ra rồi chúng ta nói chuyện."

"Két —"

Cánh cửa mở ra, Chu Thiến Thiến mặt đầy nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cũng lem luốc.

"Sao vậy? Thiến Thiến."

Tôi quan sát khuôn mặt cô ta một cách cẩn thận, dường như không có gì thay đổi.

"Chị Lãm Nguyệt! Cái số tiền đó! Có gì đó không ổn với số tiền đó!"

Giọng nói của Chu Thiến Thiến run lên, cô ta giơ hai tay lên.

Một đôi bàn tay khô héo như cụ già bảy tám chục tuổi hiện ra trước mặt tôi.

Tôi hai mắt trừng lớn: “Thiến Thiến, tay cô sao lại thành dạng này?”

Chu Thiến Thiến nắm chặt lấy tay tôi , đáy mắt hiện rõ sự hoảng sợ.

"Chị Lãm Nguyệt, chị còn nhớ túi tiền nhặt được vào ngày lễ tình nhân không?"

"Nhớ, có chuyện gì sao?"

"Không phải cô bảo tôi ném số tiền đó đi sao?"

Tôi giả vờ kinh ngạc: “Chẳng lẽ cô …”

Những ngón tay của Chu Thiến Thiến càng nắm tay tôi chặt hơn.

"Tôi. . . chị Lãm Nguyệt, tôi thật sự không biết số tiền đó có vấn đề."

“Thiến Thiến, cô tiêu bao nhiêu rồi?” Tôi nhíu mày, nghiêm túc hỏi.

"Hình như còn lại …. khoảng 10 vạn."

Tôi hít một hơi thật sâu: “Thiến Thiến, số tiền còn lại cô đừng dùng nữa.”

Suy nghĩ nửa phút, tôi nói tiếp: "Không phải mấy năm trước nhà cô có quen được một vị đạo sĩ sao? Tôi nghe dì nói người đó rất lợi hại, nếu không cô nhờ dì lại mời hắn thử xem.”

"Đúng! Cái vị đạo sĩ kia! Vị đạo sĩ kia chắc chắn có thể xua đuổi mấy thứ bẩn thỉu!”

Đôi mắt của Chu Thiến Thiến sáng lên.

05.

Vào buổi tối, vị đạo sĩ kia liền được mời tới.

Do tầm quan trọng của vấn đề, hai gia đình chúng tôi đều tập trung trong phòng khách nhà Chu Thiến Thiến, chờ vị đạo sĩ đưa ra cách giải quyết.

Dưa ngọt ngày hè

Chu Thiến Thiến cẩn thận nói với đạo sĩ những gì đã xảy ra, rồi đưa tay ra cho hắn xem.

Sau khi nghe xong, hắn quay sang nhìn tôi một cái, cả cơ thể tôi tê liệt vì cái nhìn của anh ta.

"Dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của tôi, tiền này đúng là tiền mua tuổi thọ."

"Nếu cô sử dụng nó, tuổi thọ của cô liền bị mua đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/zhihu-dung-tien-lay-mang/chuong-ii.html.]

“Chờ khi dùng xong, cái mạng này cũng liền không còn”.

Mẹ của Chu Thiến Thiến nghe thế, sắc mặt liền tái đi.  

"Đại sư, vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì?”

Đạo sĩ vuốt chòm râu bạc trắng trên cằm: "Trước tiên phải tìm ra kẻ đã mua tuổi thọ của cô ấy, sau đó tìm cách mua về trước khi số tiền kia được xài hết.”

"Đúng, đúng! Chỉ cần tìm ra người ném tiền, liền biết được là ai muốn mua tuổi thọ của Thiến Thiến!" Mẹ Chu Thiến Thiến có chút kích động.

06.

Tôi cùng mẹ Chu Thiến Thiến tới phòng giám sát của tiểu khu kia để xem đoạn phim đã được quay lại đêm đó, nhưng chúng tôi không hề nhìn thấy người bị rớt tiền kia xuất hiện.

Đương nhiên là không thể tìm thấy vì tiền đó là do tôi ném, và tôi cũng đã nhanh chóng xử lý đoạn phim ghi hình.

Sáng sớm hôm sau, tôi đỡ dì ấy về nhà.

Dì trông già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, âu cũng là vì lo lắng cho con gái của mình.

Chu Thiến Thiến có vẻ nghiêm túc hơn một chút, trên khuôn mặt 26 tuổi của cô ta đã bắt đầu xuất hiện những nếp nhăn, da cũng bị chảy xệ.

"Mẹ! Mẹ tìm ra là ai chưa!"

Ngay khi dì bước vào phòng, Chu Thiến Thiến đã nhảy dựng lên một cách phấn khích.

Đôi mắt của mẹ Chu Thiến Thiến đỏ hoe, bà ôm cô ta vào lòng, dùng lòng bàn tay vuốt ve mặt cô ta.

"Con gái, yên tâm đi, mẹ nhất định sẽ không để cho con xảy ra chuyện gì."

Nghe vậy, Chu Thiến Thiến dùng hết sức đẩy mẹ cô ra.

"Vậy ý của mẹ là không tìm ra được người đó?"

"Coi cả đoạn phim do camera quay mà còn tìm không ra, mẹ tính đi tìm ở đâu!?"

"Con mới 26 tuổi! Con không muốn già đi và c.h.ế.t sớm như vậy đậu!"

Chu Thiến Thiến dùng hết sức đập hai tay xuống đất, hét lên như thể đã mất trí, mẹ cô ta hết sức giữ lại nhưng không được.

Nghe thấy động tĩnh, mẹ tôi đang nấu ăn cũng chạy ra khỏi nhà, đứng trước cửa nhà Chu Thiến Thiến, trên tay vẫn cầm một chiếc thìa.

Chu Thiến Thiến đánh đến mức các khớp ngón tay của cô ta đều rớm máu, nhìn thấy cảnh đó mà đáy lòng tôi run rẩy.

Sau khi tự làm mình bị thương, cô ta bắt đầu chỉ vào tôi, chửi ầm lên.

"Là cô! Là cô muốn lấy lại tiền!"

"Rõ ràng người đáng c.h.ế.t chính là cô! Người nhặt tiền về là cô!"

"Nếu không phải tôi bảo cô ném đi, hiện tại người bị mua tuổi thọ là cô!"

"Tại sao! Tại sao, Trình Lãm Nguyệt! Dựa vào cái gì mà cô thoát được!"

"Cô dựa vào cái gì! Trình Lãm Nguyệt! Cái loại người không có cống hiến gì cho xã hội như cô mới nên đi chếc, tại sao lại là tôi!"

Lúc này, mẹ tôi bước vào với vẻ mặt kinh hoàng và chỉ vào tôi.

"Thiến Thiến, con gọi chị ấy là gì?"

Mẹ của Chu Thiến Thiến cũng sửng sốt, lắc vai Chu Thiến Thiến.  

"Thiến Thiến, có phải tinh thần con không ổn định không?"

"Lãm Nguyệt đã sớm qua đời từ lâu rồi."

"Đó là Trình Kiệt Tinh!"

Mà vào giờ phút này, tôi cùng Thiến Thiến đối mắt với nhau, lộ ra một nụ cười khiến cô ta rùng mình.

Loading...