Xuyên Thành Khuê Mật Của Nữ Chính Truyện Ngược - 29+30

Cập nhật lúc: 2024-07-07 01:40:48
Lượt xem: 613

29.

Đêm đó.

Trong lúc mơ màng, tôi cảm thấy có người đang khẽ vuốt mặt ta.

Tôi mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy Bạch Diệp tiếc nuối nhìn gương mặt tôi, vuốt ve từng chút một.

"Sao vậy?" Tôi ngồi dậy.

"Không sao." Hắn cười nhạt một tiếng: "Ngày mai muốn đi cùng ta không?"

"Ta đi làm cái gì?"

"Nếu ta có thể g.i.ế.c Nam Vân Châu, ta sẽ đưa ngọc Linh Lung cho ngươi. Nếu như ta thua…" Hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán ta: "Mặc dù ta thua, cũng nhất định sẽ đưa ngọc Linh Lung tới cho ngươi."

Có lẽ bị đôi mắt hắn nhìn đến d.a.o động, tôi như bị ma xui quỷ khiến hỏi: "Chẳng lẽ ngươi không muốn ta ở lại à?"

"Đương nhiên là muốn, ta muốn hơn bất kỳ ai." Hắn xoa đầu tôi như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Nhưng ta không thể để ngươi bỏ qua những gì tốt đẹp mà ngươi vốn có được vì ta. Người thân, cha mẹ ngươi, còn có một thế giới khác trong miệng ngươi, ngươi vốn nên được tự do."

Tôi trầm mặc, trong lòng đột nhiên hy vọng nếu như hắn có thể ích kỷ, cố chấp giống như Nam Vân Châu thì tốt rồi.

Như vậy, lúc tôi rời đi, sẽ không bận tâm như vậy.

30.

Bạch Diệp thừa dịp Nam Vân Châu còn ở thành Ngọc Thủy, mang theo binh mã, ngay lúc hắn ta bất ngờ không kịp đề phòng, xông vào phủ đệ hắn ta ở tạm.

Tôi và Tần thái y canh giữ từ xa, nhưng mùi m.á.u tươi nồng nặc vẫn tràn ngập xoang mũi.

Tôi và Tần thái y thúc ngựa đến, lần đầu không có lời nào để nói.

Dần dần, tiếng binh đao chạm trán dần dần lắng xuống.

Tôi không nhịn được nắm chặt dây cương, tim đập thình thịch.

Cho dù Bạch Diệp có sự giúp đỡ của ta, cũng chưa chắc có thể đánh bại hào quang nhân vật chính của Nam Vân Châu.

Cách đó không xa, thủ hạ thân tín của Bạch Diệp thúc ngựa chạy tới: "Hai vị, tướng quân mời hai người qua."

Tôi thở phào một hơi thật sâu, thúc ngựa đi về phía phủ đệ Nam Vân Châu.

Càng đến gần, t.h.i t.h.ể trên mặt đất càng lúc càng nhiều.

Tôi ngừng thở, thậm chí không dám cúi đầu nhìn.

Phủ đệ này được vô số người thắp đuốc sáng lên.

Lúc này, Nam Vân Châu hiển nhiên đã nỏ mạnh hết đà, cả người hắn ta ngã vào trong n.g.ự.c Hạ Nguyệt, ôm bụng, trên người dính đầy m.á.u tươi chói mắt.

Hạ Nguyệt ôm chặt lấy hắn ta, thấp giọng khóc.

Mà Giang Thần đã lâu không gặp, đang giữ tư thế phòng ngự, đứng sau lưng Hạ Nguyệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-khue-mat-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2930.html.]

Bạch Diệp nghênh đón, nắm chặt lấy tay tôi: "Sợ không?"

Tôi đờ đẫn đứng đấy, nhịn không được lẩm bẩm tự hỏi: "Tất cả những thứ này, là vì sự xuất hiện của ta..."

"Không liên quan gì đến ngươi." Bạch Diệp cắt ngang lời ta: "Từ khi hắn g.i.ế.c tiên hoàng đoạt đế vị, nhất định sẽ phải có chiến trận."

"Ngươi tự tay gieo ác quả, nên ngươi phải tự trả nghiệp ." Bạch Diệp giơ kiếm, đ.â.m về phía Nam Vân Châu.

"Không được!"

Hạ Nguyệt gào khóc đã bị kéo sang một bên, nàng muốn xông tới, lại bị thị vệ chung quanh gắt gao giữ chặt.

Cùng lúc đó, Giang Thần đứng ở một bên đột nhiên lao tới.

Mũi kiếm xiên vào n.g.ự.c hắn ta, m.á.u tươi b.ắ.n ra.

"Giang Thần!" Hạ Nguyệt thoát khỏi trói buộc, nhào về phía hắn ta.

Nhìn thấy cảnh này, tôi chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trái tim như bị một bàn tay to siết chặt, khó mà thở nổi.

Tôi xuất phát từ tư tâm, muốn Giang Thần không bị tàn tật.

Nhưng cũng chính vì vậy, bây giờ hắn ta mới có thể nhào vào nhát kiếm này.

Giang Thần duỗi bàn tay nhuốm đầy m.á.u tươi ra, một lần lại một lần lau nước mắt cho Hạ Nguyệt.

"Đừng khóc." Hắn ta cố gắng phun ra hai chữ, nói không thành lời: "Sau này… không thể… bảo vệ ngươi… nữa rồi."

Hắn ta nôn ra một ngụm m.á.u tươi, không nói nổi câu nào nữa, chỉ im lặng nhìn về phía Bạch Diệp.

Bạch Diệp nhìn hắn ta, nhẹ nhàng gật đầu.

Thấy Bạch Diệp gật đầu, ánh mắt Giang Thần mới chậm rãi mất đi tiêu điểm.

"Giang Thần!" Hạ Nguyệt khóc thảm thiết.

Từ nhỏ, Giang Thần đã là ám vệ của Hạ Nguyệt.

Hắn ta hiểu rõ hơn bất kỳ ai, Hạ Nguyệt yêu Nam Vân Châu.

Thì ra từ đầu đến cuối, lựa chọn của hắn ta chưa từng thay đổi.

Trong đêm yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Hạ Nguyệt.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

"Nguyệt Nguyệt." Nam Vân Châu khó khăn chống người dậy.

Hạ Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, đi đến bên cạnh hắn ta.

Đột nhiên, nàng như nhớ tới cái gì, vội vàng lấy ngọc bội trên cổ ra: "Các ngươi muốn ngọc Linh Lung, muốn ngôi vị hoàng đế đúng không, chỉ cần các ngươi thả Nam Vân Châu, đều cho các ngươi hết."

"Tư Miểu, ta không trách ngươi phản bội ta, ngươi cầu xin hắn, để hắn thả Nam Vân Châu được không?"

"Nam Vân Châu c.h.ế.t rồi, ngọc Linh Lung Ngọc đương nhiên sẽ là của ta." Bạch Diệp lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng: "Ta buông tha các ngươi, không phải bởi vì ngọc Linh Lung, cũng không phải bởi vì Vu Tư Miểu, mà là bởi vì Giang Thần."

 

Bình luận

7 bình luận

Loading...