Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên thành hoàng hậu độc ác - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:46:56
Lượt xem: 342

10 

 

Nhìn khuôn mặt cố chấp của y, ta đành phải thẳng thắn:

 

"Ta hiểu ý của đệ, nhưng sự tình bây giờ còn chưa đến mức không thể vãn hồi. Huống hồ, nếu đệ và phụ thân tác động thường xuyên, Lý Giác nhất định sẽ gây bất lợi cho ta và hài tử. Ta hiện tại cái gì cũng không làm, ngày ngày còn như giẫm trên băng mỏng, nếu Sở gia thật sự muốn làm gì, Lý Giác nhất định sẽ không buông tha ta." 

 

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của ta cũng mang theo nghẹn ngào. 

 

Khi Sở gia và Lý Giác muốn kết minh, nguyên chủ chính là sợi dây ràng buộc tốt nhất, khi Lý Giác và Sở gia muốn trở mặt, ta chính là hòn đá lung lay sắp đổ trên vách núi, một khi xé rách mặt, cho dù Lý Giác tạm thời không ra tay với Sở gia, ta cũng sẽ trở thành nơi trút giận. 

 

Sở tướng ngoài mặt vì ta bị khi dễ mà trút giận, "a tỷ" của Sở Hành kêu vô cùng thân thiết, nhưng bọn họ chân chính nghĩ tới cho ta sao? 

Mèo không ăn cá

 

Ta không muốn lại ở trước mặt người rơi lệ, chỉ có thể xoay người đi, làm bộ như không có gì phát sinh.

 

Sở Hành không nói gì, qua thật lâu, lâu đến khi nước mắt của ta đảo quanh vài vòng trong mắt, thật sự lại trở về hốc mắt, thanh âm có chút căng thẳng của y mới truyền tới: 

 

"Lúc trước tỷ gả cho hắn, ta liền cực lực phản đối, nhưng phụ thân cố ý như thế, hắn lại ở trước mặt phụ thân lập xuống lời thề, cả đời này cũng sẽ không để tỷ chịu khổ. Lúc ấy tỷ vui lòng nhìn hắn, toàn bộ Sở phủ đều nhìn ra được. Ta nghĩ, tỷ tốt như vậy, lại có Sở gia làm hậu thuẫn, sau khi hắn đăng cơ, mặc dù không thể hồi báo tình ý của tỷ, cũng sẽ bảo vệ ngươi vinh hoa phú quý, an lạc vô ưu. Nhưng hắn bội tín, vinh đăng đại bảo bất quá mấy ngày liền đem Thẩm Oánh đón vào cung, ta trước kia không biết Thẩm Oánh Oánh cũng sẽ buồn cười như vậy, cam tâm làm thiếp, thậm chí ngay cả tỷ cũng dám khi nhục!" 

 

Y tựa hồ càng nói càng phẫn nộ, ta kinh ngạc quay đầu lại, trong nháy mắt chạm đến ánh mắt y, Hận trong mắt hắn nhanh chóng tiêu tán, thay vào đó là chân thành ôn hòa vô hại, ngay cả giọng nói cũng nhu hòa: "Lo lắng của a tỷ hôm nay, không phải không có lý, nhưng ta và phụ thân, cũng nhất định sẽ bảo vệ a tỷ. A tỷ đánh giá cao hắn, cũng đánh giá thấp Sở gia. Nói tóm lại, a tỷ hiện tại không nên suy nghĩ quá nhiều, tả hữu hết thảy sự tình, ta và phụ thân đều sẽ làm tốt, a tỷ chỉ cần vui vẻ bình an sinh hạ tiểu hoàng tử là được rồi." 

 

Y nói xong, không cho ta cơ hội nói chuyện, liếc mắt nhìn ta một cái thật sâu, liền rời đi.

 

Ta hiểu được, trong mắt y và Sở tướng, Lý Giác căn bản không đáng sợ, nhưng trong sách, Sở gia cũng cuồng ngạo như vậy, cuối cùng còn không phải kết cục thảm hại sao? 

 

Sở Hành nhìn là một quân tử nhẹ nhàng, trên thực tế giống như Sở tướng, đều là người cứng đầu đến chín con trâu cũng không kéo về được! 

 

Trận đánh cờ này đơn giản là hai kết quả: Một, Sở gia cùng ta đều đi về phía kết cục của nguyên thư, nguyên thư HE thiết lập truyện không sụp. Hai, Lý Giác chịu thua, Sở gia cùng ta vinh sủng như trước, nguyên thư trực tiếp biến thành ngược văn. 

 

Thế nhưng, hào quang của nam nữ chính cũng không phải là nói không mà thôi, trực giác nói cho ta biết, khả năng thứ hai cực kỳ bé nhỏ, cho dù tôi muốn hết sức thay đổi, cũng không có khả năng giống như nhân vật tiểu thuyết chân chính làm ra thay đổi trọng đại gì. 

 

Tựa như chuyện xuyên không của ta tuy rằng mang đến một ít biến hóa, nhưng nội dung vở kịch lớn vẫn đang được đẩy mạnh. 

 

Ta giống như thủy thủ trên một chiếc thuyền lớn, rõ ràng nói cho mọi người biết, bão táp thật lớn đang ở phía trước, nhưng thuyền trưởng vẫn cố ý đi về phía trước, ta không thoát thân được, lại không ai có thể nương tựa, chỉ có thể ôm hy vọng xa vời đáng thương sống một ngày bằng một năm. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/chuong-10.html.]

 

Hiện tại, khuyên bọn họ dừng tay đã là không thể nào, ta có thể làm chính là tận lực khuyên người Sở gia không nên chủ động xuất kích, tỏ vẻ yếu đuối chiếm cứ càng nhiều điều kiện có lợi, chờ sau khi con ta cùng con Thẩm Oánh Oánh sinh ra, lại tính toán.

 

Đêm nay, ta ngủ không ngon. 

 

Từ ngày đó về sau, Sở Hành thường xuyên tiến cung, có lúc mang theo mấy hộp bánh ngọt phong vị ngoài cung, có lúc hào hứng kể lại chuyện mới mẻ ở kinh thành, có lúc cùng ta tản bộ, thưởng thức phong cảnh trong cung. 

 

Kỳ quái chính là, y không bao giờ nhắc tới chuyện tranh đấu trong triều đình trước mặt ta nữa, ta thỉnh thoảng hỏi, cũng tất cả đều là "A tỷ không cần lo lắng" "Ta đã khuyên phụ thân, ông nói sẽ suy nghĩ thật kỹ" những lời qua loa này. 

 

Dù ta hỏi rất nhiều nhưng y không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà chỉ nói chuyện nhẹ nhàng và dỗ dành ta, hứa sẽ bảo vệ ta. 

 

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, ta lại thấy bất lực. 

 

Ta chỉ có thể nhận được một số tin tức từ miệng Thu Sương, và ta biết rằng những ngày tưởng chừng như yên bình đã tràn ngập những dòng chảy ngầm. 

 

Một ngày nọ, Sở Hành tiến cung đến cùng ta ăn cơm tối, sau khi ăn xong lại muốn cùng ta tản bộ. 

 

Bất tri bất giác, sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, chỉ có một luồng hào quang nơi chân trời còn quyến luyến nhân gian. 

 

Ta cùng Sở Hành đi dạo, đi tới bên hồ Thái Dịch, đột nhiên bị kỳ cảnh trước mắt hấp dẫn. 

 

Phấn hà trên Thái Dịch Trì mới lập, nụ hoa đang chớm nở vào ban đêm giữa hè, rất là đẹp mắt. 

 

Lá sen xanh mơn mởn theo gió nhẹ lay động, so với bình phong trong phòng ta còn đẹp hơn. 

 

Ngoài ra, còn có vô số chén hoa sen phủ kín mặt hồ do giấy trắng gấp thành, trên nhụy hoa đặt một đoạn nến đỏ ngắn ngủn đang cháy. 

 

Đáy đèn này hẳn là đã được thiết không thấm nước, nhẹ nhàng phiêu diêu trong hồ nước nhưng không thấy chìm nghỉm. 

 

Nắng chiều chưa tắt, bóng đèn nặng nề, gió đêm đưa đến sảng khoái, hương sen lan toả. 

 

Ta còn chưa thấy qua cảnh trí như vậy, nhất thời nhìn đến ngơ ngẩn. 

 

Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, mới nhìn thấy trên cầu cách đó không xa có hai người ôm nhau, chính là Lý Giác và Thẩm Oánh Oánh.

Loading...