Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên thành hoàng hậu độc ác - C11

Cập nhật lúc: 2024-08-02 07:57:03
Lượt xem: 388

11 

 

Thẩm Oánh Oánh có lẽ là nhìn thấy ta, thân thể vốn đang dựa sát vào Lý Giác chậm rãi đứng thẳng, trong ánh mặt trời nửa sáng nửa mờ chiếu tới một nụ cười ý vị không rõ, cao giọng nói: 

 

"Thì ra là A Hành và hoàng hậu, nếu đã đến đây, không bằng nể mặt đến đình giữa hồ này ngồi một chút, cùng ngắm cảnh đi."

 

Sở Hành vẫn luôn ở phía sau ta thấp giọng nói: "Nếu a tỷ không muốn đi qua, liền có thể nói thân thể khó chịu."

 

Cuộc gặp gỡ này vốn ngoài dự liệu, nàng vừa mở miệng, Lý Giác cũng không nói gì, ta liền không tiện cự tuyệt. 

 

Hơn nữa, thân ở trung tâm tranh đấu lại biết rất ít, ta cũng muốn mượn chuyện này thăm dò một chút thái độ hiện tại của Lý Giác đối với ta như thế nào. 

 

Vì thế, giữa hai chân trước sau, ta và Sở Hành, Thẩm Oánh Oánh và Lý Giác liền xuyên qua cây cầu trắng thật dài, đi tới đình giữa hồ. 

 

Trên bàn đá trong đình đã sớm chuẩn bị xong trà thơm, hoa quả theo giờ cùng các loại điểm tâm tinh xảo, sau khi ngồi xuống, ai cũng không nói gì, tình cảnh nhất thời có chút xấu hổ. 

 

Lý Giác rót trà cho Thẩm Oánh Oánh, vẻ mặt thẹn thùng, đẩy ly ra. 

 

Mèo không ăn cá

Ta thức thời dời ánh mắt đi, liếc loạn khắp nơi, lại vừa vặn đụng phải Sở Hành gắp cho ta một miếng bánh hoa đào, còn không coi ai ra gì nói: 

 

"A tỷ bữa tối hôm nay dùng không nhiều lắm, nghĩ đến tản bộ đến đây cũng mệt mỏi, không bằng nếm một miếng bánh hoa đào.”

 

Vẫn là Thẩm Oánh Oánh mở miệng trước: 

 

"Hôm nay là sinh nhật của ta, A Hành là tới đưa quà mừng cho ta sao? Nghe ca ca ta nói, lúc trước con ngựa ngươi đưa tới trưởng thành không ít, uy phong cực kỳ. Ca ca vừa nói, ta liền nhớ tới lần đó ngựa của ta bị kinh hãi, xung đột lung tung, vẫn là nhờ có ngươi, ta mới không bị ngã xuống...... A Hành còn nhớ rõ không?”

 

Uầy, không hổ là nữ chính, vừa làm cho người tay không mà đến như ta lúng túng lúng túng, lại nối lại tình cảm với Sở Hành. 

 

Bất quá ta không thèm để ý, ta chỉ muốn biết, suy nghĩ của Lý Giác.

 

Thanh âm Sở Hành lộ ra một cỗ quạnh quẽ: 

 

"Quý phi nói đùa, thần hôm nay bận rộn, chưa kịp chuẩn bị lễ cho quý phi, ngày mai chắc chắn sẽ sai người đưa đến Quan Sư cung. Về phần chuyện cũ quý phi nói, thần đã sớm quên, lại càng không dám kể công." 

 

Ta cảm giác không khí đều xấu hổ đến ngừng lưu động. 

 

Sở Hành này thật là , tiểu tử bình thường thoạt nhìn rất thông minh a, như thế nào ngay cả vài câu tràng diện cũng sẽ không nói. 

 

Huống chi Lý Giác còn đang ngồi ở chỗ này, làm cho người ta khó xử như vậy, không tốt lắm đâu.

 

Lông mi Thẩm Oánh Oánh khẽ run, trong giọng nói tràn đầy sa sút: 

 

"A Hành hôm nay cũng khách khí với ta." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/c11.html.]

 

Lý Giác vẫn không nói một lời, ngay cả ánh mắt cũng keo kiệt cho chúng ta. 

 

Ta đành phải chủ động mở miệng: "Thì ra hôm nay là sinh nhật của cô, ngược lại ta thất lễ, ngày mai ta cũng sai người đưa quà mừng đến Quan Thư cung, mong bệ hạ thông cảm " 

 

 

Rốt cuộc là tỷ tỷ của Sở Hành, xem ta giả bộ tốt bao nhiêu, hoàn toàn không biểu hiện ra oán khí lúc trước vì bị khi dễ mà sinh ra, không biết, còn tưởng rằng hai chúng ta khách khí giống như lần đầu tiên gặp mặt chứ. 

 

Lý Giác rốt cục có chút phản ứng: "Hoàng hậu khách khí rồi, chuyện không ảnh hưởng toàn cục mà thôi." 

 

Ai, hôm nay ta có chút tán gẫu không nổi nữa, bất quá từ thần sắc đoá ra, Lý Giác mặc dù từ lúc nhìn thấy ta cùng Sở Hành đã bày ra mặt đen, nhưng hẳn là còn không đến mức vì loại chuyện này mà tức giận. 

 

Ta nên tiến thêm một bước thăm dò hắn một chút như thế nào đây?

 

Thẩm Oánh Oánh dường như đã tiếp nhận sự thật nàng và Sở Hành trở thành người xa lạ, trong giọng nói lại trở nên nhẹ nhàng: 

 

"Không có việc gì, ta làm sao có thể bởi vì chuyện này mà tức giận chứ, huống chi, hôm nay nếu không phải A Giác tặng ta một cái đèn sen, chính ta cũng đã quên sinh nhật. Nói ra thật xấu hổ, gần đây thân thể ta luôn không khỏe, A Giác ngày đêm chiếu cố đã thập phần vất vả, lại chuẩn bị cho ta những thứ này, cũng là làm khó chàng." 

 

Sao ta cảm thấy nữ chính cố ý nói những lời này, chính là lo lắng nhiều, nếu Sở Vũ si luyến Lý Giác trước kia ở chỗ này, chỉ sợ sẽ trở mặt ngay tại chỗ, nhưng ta đối với hai người bọn họ hằng ngày không hề có hứng thú ân ái. 

 

Bất quá đây cũng là một cơ hội, ta sao không thừa cơ yếu thế, tranh thủ một chút thương hại của Lý Giác, lưu cho mình một con đường lui. 

 

Vì thế ta buông chiếc đũa vừa mới gắp bánh hoa đào mềm xuống, quay đầu sang một bên, kinh ngạc nhìn nến đỏ chập chờn, hoa sen trắng phiêu diêu trên mặt hồ, dùng giọng điệu hạ thấp nói:m

 

"Đúng, đèn sen này quả thật đẹp mắt." 

 

Thẩm Oánh Oánh tựa hồ so với vừa rồi càng vui vẻ hơn: 

 

"A Giác còn nói, mỗi một ngọn đèn sen này đều đại biểu cho một nguyện vọng, vô luận ta muốn cái gì, chàng đều sẽ thực hiện. Kỳ thật hiện tại ta không còn cầu xin gì khác, chỉ hy vọng hài tử có thể bình an, đừng để cho ta chịu khoor thôi”

 

Ta phối hợp nặn ra một nụ cười khổ, không nói gì nữa. 

 

Lý Giác đột nhiên lên tiếng: "Thời gian không còn sớm. Cửa cung lập tức phải hạ chìa khóa, Sở khanh thân là ngoại thần, cũng nên ly cung." 

 

Nếu lệnh đuổi khách trở xuống, ở lại tự nhiên là ngượng ngùng, huống chi người ta nói không chừng còn chê hai chúng ta vướng bận. 

 

Sở Hành liền đứng dậy hành lễ: "Thần tuân chỉ, đường đêm khó đi, sau khi thần đưa Hoàng hậu nương nương về cung sẽ rời đi, đêm nay quấy rầy bệ hạ." 

 

Lý Giác khoát tay áo, không nói gì nữa. 

 

Kỳ quái chính là, thần sắc Thẩm Oánh Oánh ẩn chứa oán hận. 

 

Không kịp nghĩ nhiều, Sở Hành đã đỡ ta rời khỏi đình giữa hồ.

Loading...