Chạm để tắt
Chạm để tắt

Xuyên thành hoàng hậu độc ác - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:45:37
Lượt xem: 429

 

Trong nguyên tác, Sở Hành là con nuôi của Sở tướng, thuở nhỏ tập võ, lại được Sở tướng an bài vào trong quân nhậm chức. 

 

Chính y cũng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ liền có danh hiệu tướng quân. 

 

Bởi vì nữ chính đã từng giúp y một lần, cho nên hai người cũng coi như quen biết. 

 

Tuy rằng nguyên chủ cùng Sở Hành lớn lên, tình cảm rất tốt, nhưng khi nguyên chủ nhằm vào Thẩm Oánh Oánh thì không hiểu sao y lại biến mất. 

 

Nguyên nhân ở đây thật sự là ý vị sâu xa, chẳng lẽ Sở Hành này cũng thầm mến Thẩm Oánh Oánh dưới ánh hào quang của nhân vật chính? 

 

Sau khi ta xuyên qua đây, tuy rằng chưa bao giờ hại Thẩm Oánh Oánh, nhưng Lý Giác cũng không cho ta tín nhiệm đầy đủ. 

 

Sở Hành thì sao? 

 

Trong lòng y nghĩ gì về ta và Thẩm Oánh Oánh? 

 

Hai ngày sau, Sở Hành quả nhiên trở về. 

 

Nghe nói Lý Giác cho y rất nhiều phần thưởng, trong lời nói lại càng vui lòng khen ngợi. 

 

Trong khoảng thời gian ngắn, Sở Hành danh tiếng vô lượng. 

 

Nhưng trong mắt ta, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt. 

 

Ngày hôm sau, Sở Hành liền vào cung. 

 

Người còn chưa tới, tin tức của y đã tới chỗ ta. 

 

Thu Sương nói cho ta biết, một tiểu cung nữ thủ hạ của nàng nhìn thấy Bạch Chỉ bên cạnh Thẩm Oánh Oánh ở nửa đường ngăn cản Sở Hành, nói cái gì đoạn thời gian trước cùng ta xảy ra một ít hiểu lầm, Thẩm Oánh Oánh muốn gặp mặt cùng Sở Hành giải thích rõ ràng, Sở Hành lại lạnh mặt nói cho Bạch Chỉ, muốn giải thích cái gì cũng nên cùng đương sự là ta giải thích, không cần cùng y đệ đệ hoàng hậu nói những lời này, dứt lời liền phất tay áo rời đi.

 

Xem ra Sở Hành này có thể phân rõ thị phi, ta quả thực vui lòng. 

 

Khi Sở Hành xuất hiện ở Phượng Tảo Cung, ta không khỏi tán thưởng bề ngoài của hắn. 

 

Vóc dáng hắn rất cao, nhìn ra có một mét tám, lông mày dài mắt phượng, tóc mai như đao tài, môi mỏng mím chặt. 

 

Tuy rằng không mặc giáp trụ, nhưng dáng người cao ngất như tùng, giống như lưỡi d.a.o sắc bén ra khỏi vỏ nhưng lại ẩn giấu mũi nhọn. 

 

Nếu như nói Lý Giác thoạt nhìn là một thế gia công tử lạnh lẽo lớn lên trong đống cẩm tú, Sở Hành kia giống như là hiệp khách khoái ý ân cừu trong giang hồ. 

 

Y vừa nhìn thấy ta, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, nhưng lập tức nghiêm túc, hành lễ. 

 

Lại ngẩng đầu đã là một biểu cảm ôn hòa thong dong, chỉ có trong ánh mắt còn có thần thái vui vẻ. 

 

Để không lộ tẩy, ta cũng chỉ có thể bày ra nụ cười lễ phép, mời y ngồi xuống, lại bảo Hạ Hà đi chuẩn bị cơm trưa. 

 

Sở Hành người này thoạt nhìn cao lãnh, nhưng trên thực tế lại nói nhiều: 

 

"A tỷ mang long tử, nói vậy thập phần vất vả, ta lần này từ Bắc Cương mang về rất nhiều đồ chơi mới lạ, lúc a tỷ không có việc gì có thể xem một chút, coi như là giải sầu." 

 

"Ta vừa đi chính là ba năm, nghe nói kinh thành biến hóa khá lớn. Đáng tiếc a tỷ hiện tại không tiện xuất cung, nếu là lúc truoz, ta nhất định phải cùng a tỷ hảo hảo du thưởng một phen.”

 

“Lần này Bắc chinh thành quả tương đối phong phú, man tử trong vòng ba năm sẽ không có xâm lược phía nam. ... "

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-thanh-hoang-hau-doc-ac/chuong-9.html.]

Ta biết mình là người chậm nóng, cho nên Sở Hành chủ động giảm bớt xấu hổ của ta. 

 

Trò chuyện một lúc, ta phát hiện hắn thực ra là một người rất thú vị. 

 

Y nói với ta về những cuộc chiến tranh xảy ra ở biên cương, nói về sự dũng mãnh dũng mãnh của người ngoại tộc, nói về kỳ nhân dị sự trong quân, nói về phong cảnh đặc biệt của tái ngoại. 

 

Cho dù ta chưa từng đi qua, cũng phảng phất thấy được Thiết Mã Kim Qua, đại mạc trường hà. 

 

Hai chúng ta càng nói chuyện càng ăn ý, bất tri bất giác, thời gian đã đến giữa trưa. 

 

Hạ Hà ghé vào tai ta nói cơm trưa đã chuẩn bị xong, ta liền mời Sở Hành ở lại ăn cơm, y cũng vui vẻ đáp ứng. 

 

Hai ngày nay thời tiết đã dần dần nóng lên, thân thể của ta cũng không thoải mái như mấy tháng trước, vừa ăn đồ ăn dầu mỡ liền buồn nôn. 

 

Cho nên trên bàn cơm một nửa đồ ăn là thịt cá, một nửa khác thì khẩu vị thanh đạm, rất hợp ý ta. 

 

Ngày hôm qua An ma ma đã nói cho ta biết, nàng cố ý tìm tới một vị trù nương giỏi về làm món chay cho thai phụ, ngoài cung không ít gia đình có tiền đều thuê nàng, đối với nàng khen không dứt miệng. 

 

Cho nên bà cố ý tìm tới nữ đầu bếp này, để cho ta đổi khẩu vị. 

 

Hôm nay nếm thử, quả nhiên danh bất hư truyền, cải trắng vàng, canh cá bạc, đậu hũ lông hổ...... mỗi người đều làm cho ngón trỏ của ta đại động.

 

Nhưng Sở Hành đột nhiên buông đũa xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm vịt bát bảo trước mặt, chua xót nói: 

 

"A tỷ, chuyện Quan Thư Cung, ta nghe phụ thân nói qua. Tỷ ngàn vạn lần không thể vì chuyện này mà tức c.h.ế.t được." 

 

A, nguyên lai y vẫn muốn nói với ta chuyện này a. 

 

Vừa lúc ta cũng ăn không được nhiều lắm, liền uống chút nước, để cho người chung quanh đều đi ra ngoài, hảo hảo hỏi Sở Hành đối với thế cục hiện tại có cái nhìn như thế nào. 

 

"Nghe nói hôm qua đệ hồi kinh, bệ hạ đối với đệ có nhiều khen thưởng, phụ thân có nói cái gì không?" 

 

Sở Hành ngước mắt lên, trong mắt nhuốm vẻ ngưng trọng:

 

"Nếu a tỷ hỏi, ta liền không thể giấu a tỷ. Phụ thân lần này đối với khen thưởng của bệ hạ cũng không biểu lộ ra cảm kích gì. Ta đoán rằng, hẳn là trước đó vài ngày, tỷ ở trong cung bị chuyện ủy khuất chọc giận phụ thân. Bệ hạ cũng thật là thiên vị Thẩm gia quá mức, ngày hôm trước, bệ hạ chân trước trong lời nói dặn dò ta hảo hảo tĩnh dưỡng, tạm thời không cần quan tâm chuyện nhung mã, chân sau liền ủy thác trưởng tử Thẩm Tu là Thẩm Nhạc làm Binh bộ Thị lang, chuyên về lương thực ty. Phụ thân cảm thấy bệ hạ muốn mượn chuyện này Để kiềm chế ta, Sở gia chúng ta, không thể ngồi chờ chết."

 

Mèo không ăn cá

Ta hít sâu một hơi, xem ra Lý Giác đã bắt đầu động thủ. 

 

Lúc đọc tiểu thuyết, đùa bỡn quyền thuật, sinh tử một đường chỉ coi như chuyện xưa đến xem, nhưng thời điểm chân chính người lạc vào cảnh giới kỳ lạ, mới có thể cảm giác được mưa gió sắp đến Phong Mãn Lâu. 

 

Ta nghiêm túc nói với Sở Hành: "đệ cũng biết, ngoại thích thế đại đế vương nào cũng không muốn nhìn thấy, Sở gia có long công, bị ngờ vực vô căn cứ kiêng kị cũng là bình thường. Phụ thân một lòng cao khí ngạo, trong lời nói cũng không kiêng dè, bệ hạ không phải quả hồng mềm, sẽ không thờ ơ. Hiện tại Thẩm quý phi và ta đều có con, bệ hạ thích Thẩm quý phi hơn, ta biết, nhưng chỉ cần chúng ta không ra tay trước, hắn sẽ không có lý do gì đối phó với chúng ta. Đệ hiểu không?”

 

Ta vốn tưởng Sở Hành sẽ hiểu ta, nhưng y hiển nhiên cũng không đồng ý: 

 

"A tỷ, tỷ quá ngây thơ. Sở gia lúc trước dựa vào ta cùng phụ thân, sau này dựa vào chính là hài tử trong bụng a tỷ cùng a tỷ. Một khi Thẩm quý phi sinh ra hoàng tử, bệ hạ nhất định sẽ lập hắn làm thái tử. Đến lúc đó, chúng ta liền thập phần bị động. Đạo lí tiên phát chế nhân, a tỷ còn không hiểu sao?" 

 

Lúc y nói lời này, ngữ khí không hề nhu hòa dễ nghe như lúc trước đàm luận phong cảnh tái ngoại, ngược lại nhiễm khí lạnh lùng túc sát của Kim Qua Thiết Mã. 

 

Nhìn kỹ, vẻ mặt của y không ngờ lại giống Sở Tương Như! 

 

Có chuyện gì vậy? 

 

Không phải Sở Hành thầm mến Thẩm Oánh Oánh sao? 

 

Sao hắn không có ý nghĩ lo lắng cho Thẩm Oánh Oánh chứ? 

 

Rối não quá.

Loading...