VỌNG XUYÊN - CHƯƠNG 8

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:04:37
Lượt xem: 65

Khi màn đêm buông, ta đang ngồi trong sân thưởng trà, nhìn Cơ Phàm ngồi trên tường viện, đôi chân thon dài nhịp nhàng đung đưa.

 

Ngoại trừ đêm động phòng ta ở bên Hạ Hằng Xuyên, hầu như những đêm khác ta đều lăn lộn cùng Cơ Phàm chìm vào giấc mộng, đã quen với mùi hương trầm nhàn nhạt trên người hắn.

 

Không có hắn ở bên, ta liền không thể ngủ được.

 

Cơ Phàm sau khi biết bản thân có tác dụng giúp ta an thần, liền rêu rao khắp nơi, ngay cả trước mặt Hạ Hằng Xuyên cũng không hề kiêng nể.

 

Vì vậy sau khi rời phủ, đêm nào hắn cũng lén lút trèo tường đến dỗ ta ngủ, đợi ta ngủ yên ổn rồi mới trèo tường rời đi.

 

Trăng tròn vằng vặc, sao lấp lánh đầy trời. Ta ngước nhìn Cơ Phàm, nheo mắt mỉm cười dịu dàng: "Phu quân những ngày qua đã vất vả, chi bằng hãy nghỉ ngơi một chút."

 

Hắn nhướng mày, chống tay nhảy xuống khỏi tường cao, khom người ngồi trước mặt ta, nhìn ta với một nụ cười bí hiểm.

 

Đối mặt với hắn, ta lại có chút chột dạ, nụ cười càng thêm nịnh nọt, ta véo nhẹ chiếc cằm thon gầy của hắn, giọng điệu dịu dàng dỗ dành: "Ta phải đi thực hiện một việc, sau khi hoàn thành ta sẽ dùng kiệu tám người khiêng nghênh ngang đón ngươi vào phủ."

 

Hắn ôm lấy gáy ta, nhẹ kéo sát lại, trán chạm trán, ánh mắt cảnh giác không chút nào che giấu với ta: "Tiểu bảo bối, nàng lại muốn làm chuyện gì xấu nữa à?"

 

Ta cười gượng gạo: "Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là muốn sinh cho Hạ gia một đích tôn nối dõi mà thôi."

 

Hắn buông ta ra, quay người đi. Dáng người thanh mảnh dưới ánh trăng bỗng trở nên hiu quạnh.

 

Nhìn hắn, lòng ta bỗng dấy lên một ý nghĩ khác, chỉ thấy chiếc eo thon thả của hắn thật mê người, không kìm được mà ôm hắn từ phía sau.

 

Hắn khựng lại, giọng điệu mềm xuống, mang theo vài phần dò xét cẩn thận: "Nàng không thể sinh con cho ta sao?"

 

Ta ôm lấy eo hắn, xoay người hắn lại, ngước đầu nhìn hắn: "Phu quân, sau này ta sẽ sinh cho chàng."

 

Cơ Phàm đẩy ta ra, giữa hai hàng lông mày phủ đầy u ám, lạnh lùng nhìn ta một cái, rồi quay người đi.

Hắn vốn dĩ luôn đối xử với mọi người bằng vẻ mặt hiền hòa, hiếm khi như hôm nay.

 

Ta thở dài: "Hay là ta mua cho chàng một biệt phủ ở kinh thành, loại ba gian ba chái?"

 

Thấy hắn không có phản ứng gì, ta lại nói: "Hoặc là chàng muốn món đồ mới lạ nào, ta sẽ đi tìm cho chàng, dù tốn bao nhiêu tiền cũng được."

 

Hắn xoay người lại, khuôn mặt đầy vẻ phẫn uất, nhưng nụ cười trên môi lại rạng rỡ: "Công chúa thật là hào phóng, vậy không bằng đem trái tim cho ta."

 

Dứt lời, hắn áp sát lên người ta, h/un/g h/ăng/ chiếm lấy đôi môi ta, không cho ta bất kỳ cơ hội phản kháng nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vong-xuyen/chuong-8.html.]

Thật lâu sau, đến khi ta sắp không thể chịu đựng được nữa, hắn mới buông ta ra, dùng ngón tay cái lau đi đôi môi sưng tấy nóng bừng của ta, trầm giọng nói: "Tiểu bảo bối, sau này nàng nhớ dùng cách này để dỗ ta."

 

Ta vội vàng gật đầu: "Được, được, được."

 

Hắn kéo ta về phía tẩm phòng, giọng điệu vẫn còn mang chút oán trách: "Ta dỗ nàng ngủ trước."

 

Vì đã hứa với Hạ Hằng Xuyên sẽ sinh cho hắn một đứa con, ta đương nhiên phải sinh ra một đứa con mang dòng m.á.u họ Hạ thanh bạch, không để ai nghi ngờ về huyết thống của đứa trẻ.

 

Ta dừng bước, không chịu đi tiếp: "Phu quân về nghỉ ngơi đi, ta có thể tự ngủ."

 

Hắn cười lạnh, buông tay ta ra, thản nhiên nhẹ lướt qua người ta, lại có chút trẻ con.

 

Ta nhịn không được bật cười, chào tạm biệt hắn. Ban đầu hắn không thèm để ý, nhảy lên tường rồi lại thở dài, quay đầu lại nói: "Trước khi ngủ ít uống trà thôi, nàng tâm tư nặng nề, ban ngày nên làm nhiều việc nặng, ban đêm mới có thể ngủ ngon hơn."

 

Ta mỉm cười gật đầu.

 

Hắn xoay người muốn đi, lại quay đầu lại, khôi phục vẻ phong lưu phóng khoáng thường ngày: "Nếu thực sự không ngủ được, thì đến tìm ta."

 

Đêm không có hắn, quả nhiên khó đi vào giấc ngủ, ta cứ mở to mắt nhìn trần nhà suốt đêm.

 

Ngày thứ hai vẫn vậy, ngày thứ ba cũng vậy.

 

Uống bao nhiêu thang thuốc dưỡng tâm an thần cũng không thấy hiệu quả.

 

Hạ Hằng Xuyên thấy quầng thâm dưới mắt ta ngày càng đậm, vậy mà lại nghiên cứu làm loại túi thơm giống của Cơ Phàm. Hắn biết ta thích mùi hương trên người Cơ Phàm.

 

Nhưng đáng tiếc hiệu quả chẳng đáng là bao. Mùi hương có thể làm giống, nhưng cảm giác lại hoàn toàn khác biệt.

 

Ngày thứ tư, ta lại nằm trên giường trằn trọc, bứt rứt không yên, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, tiếp theo đó là một chiếc áo choàng đỏ bay từ trên không trung xuống, phủ lên mặt ta.

 

Ta giật mình, vội vàng ngồi dậy từ trên giường.

 

Cơ Phàm đứng ở cửa, môi mỏng khẽ cong lên, "Thiếu ta, khó chịu lắm phải không?"

Khi hắn nói lời này, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng tự hào.

 

Ta lại nằm xuống, ôm lấy y phục của hắn, "Đi đi, ta dường như có thể ngủ được rồi."

 

Mùi hương quen thuộc len lỏi vào khứu giác, trái tim ta lúc này dường như đang có những chiếc vuốt mèo nhẹ cào, toan ngứa và xước ra. Ta dần dần bình tĩnh lại, ý thức bắt đầu mơ hồ.

 

Mơ mơ màng màng, ta cảm nhận được có người vuốt ve khuôn mặt mình, còn lẩm bẩm nói: "Thiếu nàng, ta cũng không dễ chịu gì, nàng có biết không? Khi nào trái tim nàng mới thực sự thuộc về ta đây? Tiểu bảo bối."

Bình luận

3 bình luận

Loading...