Vô Danh - Chương 14:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:02:53
Lượt xem: 537

Đồng tử anh trai giãn ra, hai tay cũng không ngăn được run rẩy.

Sắc mặt chú thâm trầm, mang theo đau thương.

"Nghiêm Đình xin trường cảnh sát hoàn thành nguyện vọng chưa hoàn thành của đồng chí Nghiêm Tùng, kế thừa số hiệu cảnh sát của bố, đóng giả thành lưu manh để làm nhiệm vụ, âm thầm truyền lại cho chúng tôi không ít tin tức."

"Những người đó trà trộn vào các ngành nghề, nguy hại đến an toàn của nhân dân. Nghiêm Tùng c.h.ế.t rồi, Nghiêm Đình cũng c.h.ế.t rồi, hiện giờ nhiệm vụ đã gián đoạn, mọi người đều uổng phí nỗ lực, tên thủ lĩnh vẫn ẩn trong đám người như cũ."

"Nhưng tôi nghĩ, bọn họ còn khổ sở hơn chúng tôi, bị người nhà hiểu lầm, nhiệm vụ cuối cùng cũng không thành công."

Tôi mãi mãi không quên được, trước khi c.h.ế.t mẹ đã nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

"Con không phải đứa trẻ hư đúng không?"

Tất cả oán hận đều được hóa giải trước cái chết, tôi nghẹn ngào nói: "Giấc mộng khi còn bé của con, chưa bao giờ thay đổi."

Mẹ buông tay tôi ra, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đến tận khi chết, có lẽ tôi vẫn luôn là đứa trẻ hư trong lòng mẹ.

Nghe nói có một nơi gọi là đầm Nhật Nguyệt, nước trong đầm xanh biếc, đều là nước mắt của người con gái vì nhớ nhung mẹ nên chảy thành đầm.

Nhưng mẹ không thể tới đó được, đến c.h.ế.t bà ấy vẫn luôn oán trách tôi.

Đối với gia đình mà nói, bố là một tên khốn kiếp, tôi cũng vậy.

Nhưng mà cởi bộ đồng phục kia ra, chúng tôi cũng chỉ là chồng của người nào đó, con gái của một ai kia.

Anh trai cuối cùng không tiếp nhận được nữa, đau đớn ngã xuống ghế sô pha.

Anh gào thét như dã thú.

"Tôi tự tay giải phẫu em ấy, không có ai rõ ràng hơn tôi, em ấy đến cùng bị hãm hại tàn nhẫn đến mức nào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-14.html.]

"Em ấy sợ đau, xào rau cắt vào tay cũng phải kêu lên, nhất định phải để tôi xem vết thương, còn phải thổi một chút mới bằng lòng, bị đ.â.m nhiều d.a.o lúc sống sờ sờ như vậy, em ấy sẽ đau chừng nào chứ!"

"Nhưng tôi lại cảm thấy là em ấy đang đùa giỡn, không chỉ để lộ thân phận của em ấy, còn không đếm xỉa đến tin nhắn cầu cứu của em ấy, tôi đúng không phải là người!"

Hai bộ đồng phục nhẹ nhàng kia, bây giờ nặng tựa Thái Sơn, ép tới mức anh không thẳng nổi lưng.

Anh trai thở hồng hộc, nước mắt như mưa không ngừng rơi xuống.

Nhưng tôi cũng không muốn tha thứ cho anh.

Không tin tưởng là anh, hiện tại hối hận cũng là anh.

Chú vỗ vỗ vai anh như lúc an ủi tôi.

"Thật ra Nghiêm Đình vẫn có lòng riêng, do nghề của cậu giúp cảnh sát phá được không ít án mạng lớn, bị bọn họ theo dõi không chỉ một lần, đều là con bé không để kỷ luật, thay cậu loại bỏ nguy hiểm."

Anh trai ngẩng đầu, hình như là đang muốn gom góp thông tin liên quan tới tôi trong đầu.

Hao tổn tâm trí, cố gắng nhớ lại.

Tôi ngụy trang tốt như vậy, làm sao có thể bị anh phát hiện chứ.

Có một tối, anh nhận được tin nhắn của Trình Nguyệt, đến một rạp chiếu phim vắng vẻ đón nó về nhà.

Đợi đến khi trời tối, cũng không đợi được Trình Nguyệt.

Tôi ngậm kẹo mút, giơ tay nhìn đồng hồ, lại nhìn bóng đen trong ngõ nhỏ thỉnh thoảng nhìn chăm chú vào anh trai.

Có mấy tên quần áo rách rưới, đầu tóc bù xù nhảy ra khỏi thùng rác.

Những người đó cố ý cãi vã trong ngõ hẻm.

Dưới lòng hiếu kỳ thúc đẩy, anh trai dần dần đi ra khỏi khu vực có camera an ninh.

Bình luận

2 bình luận

Loading...