Vô Danh - Chương 12:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:58:47
Lượt xem: 151

Cho dù đã chuẩn bị từ trước, nhưng linh hồn của tôi vẫn bất giác run lên.

Trình Nguyệt được yêu chiều mà kinh ngạc, nhảy nhót đi ra ngoài tìm bạn bè nói lời từ biệt.

Bỗng có người gõ cửa, anh trai vốn tưởng rằng là Trình Nguyệt quên mang theo gì.

Khi mở cửa, lại là một đám người mặc đồng phục cảnh sát.

"Xin chào đồng chí, chúng tôi là người của cục Quốc An."

Hầu như trong mắt những người này đều lộ ra vẻ đau thương.

Người đàn ông ở giữa, trong tay cung kính cầm hai bộ đồng phục và một huy hiệu cảnh sát.

Anh trai liếc mắt nhìn từ trên xuống dưới.

"Các anh tìm nhầm nhà rồi à?"

"Đồng chí Nghiêm Tùng và đồng chí Nghiêm Đình là anh hùng của chúng tôi, bây giờ chúng tôi tiễn bọn họ về nhà."

Anh trai phụt cười.

"Bố tôi chính là một tên khốn tội ác tày trời, còn Nghiêm Đình, nó càng không thể."

Nhưng cho dù ngoài miệng anh nói không tin, vẫn lạnh mặt mời những người này vào.

Từ trong miệng bọn họ, anh trai nghe được một phiên bản hoàn toàn khác biệt của bố.

Ai có thể nghĩ tới, hóa ra bố của tôi lại quang minh vĩ đại như thế, là cảnh sát nằm vùng của cục Quốc An.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-12.html.]

Bây giờ nhớ lại dạng vẻ lấm la lấm lét của ông, tôi cũng buồn cười.

Côn đồ ai cũng xăm rồng trườn trên vai, riêng bố tôi lại xăm Hello Kitty.

Vì để tiết kiệm tiền, bố còn đến tiệm xăm còn đang luyện tay nghề trong hẻm nhỏ.

Hình xăm mèo không ra mèo, chuột không ra chuột.

Nhưng tôi cảm thấy đẹp, ai bảo tôi từ nhỏ đã thích Hello Kitty chứ.

Cả đời bố không có tiền đồ gì, làm lưu manh cắc ké cũng là loại không có tiền đồ nhất.

Xỏ đôi dép lê nhỏ, suốt ngày vuốt gốc râu, lôi thôi lếch thếch.

Không phải đùa giỡn quả phụ nhà bên, thì là hẹn đánh bài, hàng xóm láng giềng phần lớn ai cũng sợ hãi và khinh thường ông.

Có tiền là ông đi KTV với mấy tên lêu lổng, không có tiền thì ngồi xổm đầu đường nhặt t.h.u.ố.c lá hút, ánh mắt gian xảo đảo quanh.

Năm tôi mười tám tuổi, anh trai và mẹ đều cùng Trình Nguyệt tham gia cuộc thi chụp ảnh do trường tổ chức.

Tôi không đau lòng, bởi vì bố nói muốn mua bánh sinh nhật cho tôi.

Nhưng quá 12 giờ, tôi vẫn không thấy bóng ông đâu.

Tôi tưởng rằng lão già c.h.ế.t tiệt kia lại cho tôi leo cây, giận đến mức tôi thề tìm được ông nhất định phải đạp cho ông một cái.

Tôi sao cũng không nghĩ tới tôi sẽ tìm được ông ở một nhà máy bỏ hoang.

Lúc đó ông đang chiến đấu với tên thủ lĩnh được gọi là đại ca.

Người nọ khuôn mặt dữ tợn: "Mẹ nó, ông đây lăn lộn nhiều năm như vậy, thế mà không nghĩ tới mày chính là tên gián điệp kia."

Bình luận

2 bình luận

Loading...