Vô Danh - Chương 11:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-02 18:25:08
Lượt xem: 122

Nó ôm chặt lấy tay anh, anh lại kéo tay ra một chút.

“Ngoan, hôm nay anh trai hơi mệt, em nghỉ trước đi.”

Tắt đèn, đóng cửa, một mạch ra ngoài.

Ở giữa anh và Trình Nguyệt, giống như chỉ còn lại chút khách sáo ngoài mặt.

Cũng không còn như lúc trước.

Bóng cây ngoài cửa lay động, anh trai ngồi ngoài ban công, cầm máy tính bảng cũ.

Anh đăng nhập vào một tài khoản đã rất lâu không dùng.

Tôi ngồi cạnh nhìn anh, cùng xem với anh.

Bên trong đều là những hồi ức thuộc về chúng tôi.

Không có Trình Nguyệt, chỉ có chúng tôi.

Năm một tuổi rưỡi, tôi tập tễnh học đi, mít ướt giang tay muốn anh ôm.

“Anh trai~”

Năm sáu tuổi, anh trai dẫn tôi đi tham quan sở thú.

Anh trai cõng tôi lên, cho tôi xem tinh tinh.

Tôi làm mặt xấu hỏi anh: “Em giống tinh tinh hông?”

Anh trai cười ha ha.

“Không giống, em gái anh đẹp nhất thiên hạ!”

Bức ảnh trên đầu được chụp vào ngày sinh nhật chín tuổi của tôi, trông tôi vẫn vô cùng ngây ngô.

Trong ánh nến, tôi nhắm mắt cầu nguyện.

Lúc đó trong mắt anh tôi, toàn bộ đều là tôi.

“Đình Đình nhà mình sau này muốn thành người như nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-11.html.]

Tôi bắt chước khỉ: "Em muốn làm Tề Thiên Đại Thánh, trừng gian trừ ác, hàng yêu trừ ma!"

Anh gõ gõ đầu tôi.

"Ngốc, Tề Thiên Đại Thánh là con trai."

Tôi lại suy tư một chút.

"Ai nói con gái không bằng con trai, vậy em làm Hoa Mộc Lan!"

Có vài tiếng cười loáng thoáng truyền đến từ loa, anh trai nghe đến thất thần.

Ngón tay mờ ảo của tôi vuốt ve sợi tóc bạc không biết mọc từ lúc nào trên đầu anh

Đáng tiếc từ sau khi Trình Nguyệt xuất hiện, chúng tôi đã lâu không nói chuyện tử tế như vậy.

Càng về sau, dù tôi yêu anh trai, nhưng điều có thể làm cũng chỉ là cãi nhau với anh trai, bị anh trai hiểu lầm.

Vì nguyên nhân công việc, tôi không thể giải thích.

Chỉ có thể yên lặng nuốt xuống tất cả hiểu lầm cùng ấm ức, giống như bố.

Trở lại chốn xưa không khác gì mò kim đáy bể.

Hoài niệm chẳng qua là tăng thêm phiền não, chỉ sợ anh trai cũng nghĩ như vậy.

Anh vuốt ve khuôn mặt ngây ngô trên màn hình, trách cứ.

"Ngoan ngoãn học trường cảnh sát thì không học, nhất định phải làm lưu manh, em nói em có phải tự làm tự chịu hay không?"

"Anh sẽ không thương tâm vì em, cũng sẽ xấu hổ vì làm anh trai em, Nghiêm Đình, kiếp sau nhớ làm người tốt."

Nghiêm Đình sau mười tám tuổi, là một đóa hoa hồng thối nát, không còn là bé mít ướt thuần khiết kia nữa.

Tôi trơ mắt nhìn anh trai xóa bỏ tài khoản, ngửa đầu, nằm lên ghế sô pha.

Thân thể không ngừng run rẩy trong bóng tối.

Anh quyết định nộp đơn từ chức, rời khỏi thành phố mang đến hồi ức đau khổ cho mình.

"Nguyệt Nguyệt, chúng ta rời khỏi nơi này, đến thành phố mới bắt đầu cuộc sống lại từ đầu đi."

Bình luận

2 bình luận

Loading...