Vô Danh - Chương 10:

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:53:24
Lượt xem: 141

Có lẽ anh trai cảm thấy tôi hư nhiều năm như vậy, trước khi c.h.ế.t ngược lại muốn làm một việc tốt.

Nhưng điều này vẫn không thể thay đổi bản chất của tôi là một kẻ xấu xa.

Anh rõ ràng vô cùng thờ ơ, nhưng lại có chút luống cuống tay chân.

Tay chân luýnh nguýnh sờ soạng lúc lâu, muốn châm thuốc dù thế nào cũng không tìm được bật lửa.

Cục trưởng Mã còn chưa nói gì, chính anh đã giải thích trước.

"Không sao, không sao, là do nó làm nhiều việc ác, sớm muộn gì cũng phải nhận báo ứng.

"Làm phiền cục trưởng Mã rồi, một thời gian sau tôi sẽ đi nhận thi thể."

Tôi đứng giữa hai người, đột nhiên cảm thấy hơi thương tâm.

Điện thoại reo lên, là Trình Nguyệt gọi tới.

Anh trai giống như con cá sắp hít thở không thông, cuối cùng được ngã vào nước, tìm được đường sống.

“Alo, Nguyệt Nguyệt à?”

“Anh trai, mấy hôm nay anh không ở bên em, có phải anh hết thương Nguyệt Nguyệt rồi đúng không?”

Anh trai nhấc tay áo, lau lau nước mũi không biết sao lại chảy ra, giọng vẫn vô cùng bình tĩnh.

“Anh trai bận rộn, đừng nhắc đến mấy chuyện này.”

“Anh trai, em ra ngoài chụp ảnh bị ngã, chân không cử động được.”

Anh trai nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn.

“Ngoan, em tìm bạn bè giúp trước đi.”

Nghe thấy ý từ chối trong giọng anh trai, Trình Nguyệt vội vàng ngoan ngoãn nói: “Không sao, em chỉ đi một mình, khi nào em đi được thì đi vậy, chỉ là chỗ nào hơi vắng vẻ, không biết có người xấu hay không.”

“Anh trai~ Em gái yêu anh.”

Anh trai nhắm mắt lại, lúc lâu mới thở hắt ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/vo-danh/chuong-10.html.]

“Ở yên tại chỗ, anh đến ngay.”

Thật ra chỉ là trầy da chút xíu, anh trai cõng nó, từng bước một về nhà.

Tôi cũng từng muốn được anh trai cõng tôi về nhà như thế, nhưng tôi không chờ được.

Hồi nhỏ tôi luôn đi theo sau anh trai, giẫm lên bóng anh, đo khoảng cách giữa hai người.

Trước kia chỉ cần một, hai bước, có thể nhào vào lồng n.g.ự.c anh cười phá lên.

Bây giờ thật xa thật xa, cách nhau giữa một làn ranh giới sinh tử.

Anh trai lải nhải: “Em đó, khi nào mới có thể học cách bảo vệ bản thân. Cũng như con bé Đình Đình kia lúc nào cũng hấp tấp, không biết đến khi nào mới trưởng thành…”

Bước chân anh trai hơi chậm lại.

Giống như nhận ra tôi vĩnh viễn không thể trưởng thành.

Nghiêm Đình vĩnh viễn dừng lại tuổi 23, dừng tại độ tuổi đẹp như hoa.

“Chị không có tự ái, chuyện tự hại c.h.ế.t bản thân chỉ là sớm muộn thôi. Nhưng em không như thế, em sẽ vĩnh viễn nghe lời anh.”

Trình Nguyệt tựa đầu vào gáy anh, dường như đang chờ anh trai khen mình hiểu chuyện.

Không ngờ rằng mặt anh trai biến sắc, đột ngột buông tay khiến Trình Nguyệt ngã thẳng xuống nền đất cứng rắn.

Trình Nguyệt bị dọa, nhìn anh trai không dám lên tiếng.

Một lúc sau, anh trai vươn tay về phía Trình Nguyệt.

“Anh trai mệt mỏi quá, bất cẩn rồi, em không sao chứ?”

Lúc này Trình Nguyệt mới lại nũng nịu nhào vào vòng tay của anh trai.

Buổi tối vẫn sét đánh mưa to như ngày tôi chết, thậm chí còn to hơn, như muốn cọ rửa toàn bộ tủi thân.

Trình Nguyệt lại chơi chiêu cũ, nhì nhèo muốn anh trai dỗ nó đi ngủ.

“Anh trai, dỗ em gái đi mà~”

Bình luận

2 bình luận

Loading...