Tuy An - 2+3

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:23:27
Lượt xem: 209

2.

Ta c.h.ế.t rồi.

Nhưng hình như lại chưa c.h.ế.t được.

Bởi vì khi mở mắt ra, tỳ nữ Lục Y đã mất nhiều năm của ta đang đứng sau lưng ta, khẽ kéo vạt áo của ta, cẩn thận hỏi: "Công chúa, sao ngài không đi tiếp?"

Dường như ta đã trở lại ngày gặp Thiệu Diễm.

Ta còn nhớ, lúc đó ta vừa tròn mười sáu tuổi, vẫn còn là "Công chúa câm" trong miệng mọi người, lần đầu tiên theo hoàng tỷ Tiêu Thư Tầm ra ngoài đạp thanh, đã bị nàng ta cố ý ném xuống bãi tha ma dưới chân núi.

Bãi tha ma xám xịt một vùng, chung quanh đều là mùi hôi thối khó tả.

Ta và Lục Y khích lệ lẫn nhau, mới từng bước đi ra khỏi nơi chôn đầy t.h.i t.h.ể này.

Mà chính ở chỗ này, ta nhặt được Thiệu Diễm.

"..."

3.

Nhìn cây hòe lớn cách đó vài thước, ta ngăn bước chân định tiến lên tiếp của Lục Y.

Nàng ấy khó hiểu hỏi ta: "Công chúa, làm sao vậy?"

Ta không trả lời.

Bởi vì ta không thể nói cho cô ấy biết, đi về phía trước vài bước, vòng qua gốc cây, có thể nhìn thấy Thiệu Diễm toàn thân đầy máu, trọng thương hôn mê.

Kiếp trước hắn bị người gây thương tích, chạy trốn đến chỗ ta, cuối cùng mất sức, ngã xuống dưới gốc cây hòe lớn này.

Đây là nơi mà ta và Lục Y muốn đi ra ngoài nhất định phải đi qua.

Cho nên khi ta run rẩy vòng qua hắn, hắn lại đột nhiên đưa tay giữ lấy mắt cá chân của ta, ta bị dọa đến hồn phi phách tán, giương nanh múa vuốt khóc lóc hồi lâu.

Bởi vì ta giãy dụa quá mãnh liệt, hai tay vung vẩy đập vào vết thương của hắn, khiến hắn đau đến mức kêu lên.

Hắn không thể không gắng gượng thân xác be bét của mình, bịt kín miệng của ta từ phía sau, uy h.i.ế.p ta: "Đừng kêu nữa!"

Ta lập tức buông tay xuống, ngoan ngoãn gật đầu như gà mổ thóc.

Nhưng thật ra giọng của hắn rất yếu, không có tí uy h.i.ế.p gì.

Ta có thể dừng lại, là bởi vì nhìn thấy mặt của hắn.

Cho dù gương mặt kia bị m.á.u me che lấp, cũng không che giấu nổi vẻ tài hoa phong nhã trên đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuy-an/23.html.]

Ta im lặng, sau khi xác nhận hắn không phải quỷ hồn, ta giơ tay lên, nghiêm túc khoa tay múa chân với hắn.

“Ngươi tên là gì?”

“Năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Đã có hôn phối hay chưa?”

“Có muốn lập gia đình không?”

Đúng vậy, ta thừa nhận, ta không phải công chúa đứng đắn gì.

Nhưng Thiệu Diễm cũng không trả lời câu hỏi của ta.

Hắn chỉ trầm mặc chốc lát, sau đó hơi bối rối hỏi ta: "Ngươi... Là người câm?"

Lúc đấy ta liền xụ mặt xuống, có chút không vui, cảm thấy hắn rất không hiểu lễ tiết, nào có ai không biết giữ mồm giữ miệng như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, hắn kinh ngạc như thế, hơn phân nửa là bắt nguồn từ lúc hoàng tỷ ta xếp hắn vào làm nội gián chỗ ta, cũng không nói cho hắn biết, ta không biết nói.

Cho đến sau này, ta mang hắn về cung, để hắn thành hộ vệ của ta.

Ta cho hắn đồ ăn, chỗ ở tốt nhất.

Cho hắn sự ỷ lại cùng tín nhiệm chưa bao giờ thuộc về người khác.

Mà hắn, lại phản bội ta.

Cho nên lần này…

Nhìn cây hòe đầy lá vàng trước mắt, ta không chút do dự xoay người, mang theo Lục Y bước nhanh về phía ngược lại, không dừng lại chút nào.

Lục Y mờ mịt đuổi theo.

"Công chúa, sao đột nhiên đổi hướng thế?"

"Công chúa, vừa rồi hình như ta nhìn thấy bóng người dưới gốc cây kia."

"Công chúa..."

Dừng! Dừng!

Ta dừng bước, không quay người lại, điên cuồng khoa tay múa chân với Lục Y.

Sau đó, dưới ánh mắt mờ mịt của nàng ấy, ta đưa tay lên che mắt, tiện thể che mắt nàng ấy lại.

Biểu thị: ”Lục Y, công chúa nhà ngươi bị mù!”

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...