Tuy An - 1

Cập nhật lúc: 2024-07-03 15:35:56
Lượt xem: 176

1.

Lúc Thiệu Diễm tìm được ta, ta đang ẩn thân trong một ngôi miếu hoang ở thôn Vân Lang.

Hơi nóng bao phủ toàn bộ không trung, ngọn lửa đỏ thẫm như cự long bao phủ toàn bộ thôn trang.

Ta xé vạt áo, hít thở có chút khó khăn.

Tiếng khóc bên ngoài loạn thành một đống, người trong thôn ai cũng bàng hoàng.

Chỉ có Thiệu Diễm, người dẫn đầu cấm quân ngùn ngụt kia là đứng im bất động.

Hắn thúc ngựa đứng trước đại quân, áo choàng đen tung bay.

Có lẽ là không còn kiên nhẫn, hắn lại sai người châm thêm mồi lửa, sau đó mới khẽ nheo mắt lại, nói: "Tuy An, ngươi vẫn không chịu ra sao?"

Tuy An, hắn gọi tên của ta.

Hắn lấy lửa đốt thôn, muốn ép ta ra ngoài đầu hàng.

Trận lửa càng cháy càng mạnh, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Không được ta đáp lại, bên ngoài lại vang lên giọng nói của hắn: "Tiêu Tuy An, công chúa Trường Ninh, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn những thôn dân này đều vì ngươi mà c.h.ế.t sao?"

Ta khụ khụ hai tiếng, có chút hận đến nghiến răng.

Nhìn xem, ngay cả lúc này, hắn cũng không quên ép ta chọn người khác hay là chọn bản thân.

Đáng hận hơn là, ta lại hết lần này đến lần khác chịu thua trước cách này của hắn.

Ai bảo ta họ Tiêu, là công chúa của hoàng tộc Tiêu thị chứ?

Tựa như ngày ấy thành phá nước vong, hắn vì đổi lấy hoàng tỷ, đổi lấy dân chúng Dận Đô mà tự tay hiến dâng ta.

Dâng không chút do dự,  bất ngờ đến mức ta không kịp đề phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuy-an/1.html.]

Đến mức bây giờ nhớ lại cũng phải bật cười, cảm thấy bản thân cực kỳ giống một trò cười.

Thiệu Diễm là hộ vệ ta nhặt được.

Là người đã lấy mạng bảo vệ ta suốt mười năm.

Sao mà ta ngờ nổi, thân phận thật sự của hắn lại là con rơi của địch quốc, là nội ứng của hoàng tỷ ta.

Thế là ta chạy trốn trên đường áp giải đến Cảnh quốc, còn hắn tập kích ngàn dặm để bắt ta.

Ta chạy đến thôn xóm hẻo lánh này trốn hắn, vẫn bị hắn ép tới đường cùng, phóng hỏa ép ta xuất đầu lộ diện.

Hắn thích bày mưu nghĩ kế, trò chơi mèo vờn chuột này.

Nhưng lần này, ta không muốn chơi cùng hắn.

Cho nên trong giây phút xà nhà vì lửa thiêu rơi xuống, ta dựa vào tường bình tĩnh suy nghĩ, cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc yên ổn.

Trước khi tầm mắt mờ đi, ta dường như nghe thấy tiếng thét của Thiệu Diễm, thấy bóng hắn lao vào trong lửa đỏ.

Vạt áo hắn tung bay, cặp mắt từ trước đến nay luôn lạnh lùng của hắn giờ đây lại tràn ngập hoảng sợ, hắn run rẩy gọi tên của ta: "Tuy An…"

Ta nhếch môi, có chút buồn cười.

Cảm thấy hình ảnh này khá là khó hiểu.

Nhưng đáng tiếc, không còn quan trọng nữa rồi.

Cho nên ta cũng lười suy nghĩ tiếp, đây rõ ràng chuyện này đang như ý nguyện của hắn.

Hắn tỏ vẻ như này, là đang sợ cái gì đây?

"..."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...