Tuy An - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-03 03:36:43
Lượt xem: 101

4.

Đường từ bãi tha ma đến Hoàng thành Dận Đô hóa ra chỉ đi mất ba ngày.

Ba ngày sau, khi ta và Lục Y đứng trước cổng thành.

Lá rụng bay, cửa thành đỏ thắm.

Ta bất giác nhớ đến mùa thu mười năm trước.

Mười năm trước, bởi vì có thêm một Thiệu Diễm, con đường vốn chỉ mất ba ngày, lại kéo dài thành bảy ngày.

Trong bảy ngày đó, ta vừa lạnh vừa đói.

Toàn bộ thành Dận Đô  không hề có một bố cáo nào liên quan đến chuyện công chúa Trường Ninh mất tích.

Có người sẽ nói, ngươi một công chúa, trực tiếp đến phủ nha nhận thân không phải tốt hơn sao?

Nhưng ta không thể đi, ta trốn còn không kịp.

Bởi vì đây là cái giá phải trả để ta trở thành "người câm".

Nhưng cho dù ta đã cố gắng giấu kín hành tung hết sức có thể, vẫn có sát thủ tìm được ta.

Trong ánh đao bóng kiếm vào đêm mưa đó, ta vốn đã c.h.ế.t rồi.

Thời gian mà Lục Y dùng mạng tranh thủ cho ta có hạn, ta cũng không thoát khỏi thanh kiếm đang bay đến kia.

Nhưng lưỡi đao buốt lạnh kia cũng không rơi vào trên người ta.

Là Thiệu Diễm đã cứu ta.

Đó là lần đầu tiên hắn bảo vệ ta.

Lúc hắn cầm kiếm ngăn trước người ta, vết thương trên cánh tay vẫn đang chảy m.á.u ròng ròng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuy-an/4.html.]

Hắn vốn đang trọng thương, mấy ngày nay cũng chỉ gượng chút hơi tàn nhờ vào đống thảo dược ta tiện tay hái được.

Ta không biết khi đó thứ gì đã chống đỡ hắn, khiến hắn liều mạng dùng đao cắt đứt yết hầu của tên sát thủ cuối cùng kia.

Vết thương dày đặc, lộ liễu trên người hắn, đôi mắt c.h.ế.t lặng mà đỏ thẫm, cực kỳ giống lệ quỷ từ địa ngục bò ra ngoài đòi mạng.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ đấy là dã tâm của hắn và lòng trung thành với hoàng tỷ của ta.

Nhưng khi đó, lúc ta hỏi hắn vì sao phải liều mình cứu ta.

Sắc mặt hắn lại hơi thay đổi, lựa chọn tránh né không nói.

Chỉ là hàm hồ lưu lại một câu "Muốn cứu chính mình mà thôi" rồi ngã xuống người ta.

Lần này thì hay rồi, muốn hỏi cũng không được.

Ta chỉ có thể cõng hắn trên lưng, cõng hắn đến cổng Hoàng thành, đi tới trước mặt phụ hoàng ta.

Mà phụ hoàng ta chỉ nhàn nhạt gật đầu, liền đáp ứng cho hắn trở thành hộ vệ của ta.

Tựa như bây giờ.

Hơn phân nửa hoàng tộc Tiêu thị đều chen chúc trong đại điện.

Đối mặt với công chúa Trường Ninh mất tích đã lâu như ta.

Không có kích động, cũng không có phản ứng gì.

Dường như ta có ở đây hay không cũng không có gì khác nhau.

Chỉ là lần này không có Thiệu Diễm được ta nhặt về.

Hoàng tỷ Tiêu Thư đứng ở bên cạnh, ấn đường đang hơi nhíu lại.

"..."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...