TƯỞNG GIA ĐI TÌM (LẠI) - Chương 5 + 6 + 7 + 8

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:33:35
Lượt xem: 811

5

Sau khi sinh con trai, dì Lam như một hoàng hậu ngồi vững trên ngai vàng, và vẫn liên tục sai khiến bà nội. 

Bà nội chỉ quan tâm đến cháu trai, không còn tốt với dì Lam. "Cứ tưởng mình là Từ Hy Thái hậu không bằng, trong tháng cữ chỉ ăn thế này, muốn ăn hay không?!"

Dì Lam đẩy bát canh gà ngấy mỡ ra, trong đó chẳng có miếng thịt gà lớn nào, tức giận đ//ập vỡ bình giữ nhiệt. 

Canh nóng b.ắ.n tung tóe, một phần nhỏ đổ vào người tôi đang chơi bên cạnh. 

Tôi h//ét lên, lăn lộn, đ//au đ//ớn vùng vẫy. 

Dì Lam muốn xuống giường xem tôi, nhưng vết thương đ//au r//át khiến bà ta nhăn nhó. 

Bà nội bế cháu trai nhanh chóng rời đi, để lại hai chúng tôi trong phòng, nói, "Vừa hay, chó cắn chó, đầy lông."

6

Dì Lam tỉnh ngộ, nhận ra mình đã bị gả vào một gia đình tệ hại. 

Bà ta và bố tôi cãi nhau, đòi ly hôn. Bố tôi lạnh lùng nói, "Ly hôn cũng được, nhưng phải để lại con trai, tiền một đồng cũng không có."

Bà nội nói một cách lạnh lùng, "Cứ tưởng mình sinh được con trai thì có thể hống hách trong nhà. Còn cãi nữa thì cút sớm đi!"

Bà ngoại không biết nghe được từ đâu chuyện này, đến đón tôi về nhà, cười hả hê. "Tưởng Gia làm tốt lắm, phải làm cho nhà bố con gà chó không yên."

Bà ngoại hận bố tôi hơn việc tôi bị bỏng, coi tôi như công cụ báo thù chứ không phải con gái của mẹ tôi.

7

Dì Lam nhận thức tình thế, cuối cùng nhẫn nhịn. 

Tiệc đầy tháng con trai bà ta được tổ chức ở nhà hàng tốt nhất trong thành phố. 

Sau khi bố tôi chuyển sang kinh doanh, việc làm ăn dần có tiến triển, ông muốn nhân cơ hội này đãi tiệc đối tác. 

Đáng tiếc, ngày đó lại không phải là ngày tốt. 

Ngày đầy tháng con trai là ngày kỷ niệm đám cưới của bố và dì Lam, cũng là ngày giỗ mẹ tôi.

Ngày đầy tháng, bà ngoại kéo tôi đến buổi tiệc. 

Khách khứa đông đủ, không thiếu người có địa vị. 

Nhưng bà ngoại không quan tâm. 

Bà lật bàn tiệc, ném bánh kem vào bố, mẹ kế và con trai họ. 

Kem trét đầy mũi và miệng em trai, khiến em khóc gần n//gạt th//ở. 

Trong lúc người lớn cãi vã, tôi bị đ//ẩy ng//ã, cánh tay bị mảnh sứ vỡ c//ứa v//ào, m//áu ch//ảy khắp nơi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tuong-gia-di-tim-lai/chuong-5-6-7-8.html.]

Cả nhà đến bệnh viện, bác sĩ báo cảnh sát. Vì khi y tá băng bó vết thương cho tôi, phát hiện toàn thân tôi đầy những vết thương do bị b//ạo h//ành.

Bà ngoại ở đồn công an khóc lóc tố cáo rằng tôi bị bố và gia đình ông ta ngược đãi. 

Bố tôi mất mặt, cũng mất nhiều cơ hội làm ăn. 

Từ đó, ông không muốn nhận quyền nuôi tôi nữa. 

Thậm chí, có lẽ ông cũng tin lời bà nội nói rằng tôi là sao chổi, không phải là người mang lại may mắn cho ông.

8

Bố tôi bỏ tôi lại nhà bà ngoại. Bà ngoại nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng, "Tưởng Gia, sao con không gi//ết ch//ết cả nhà Tưởng Quang Bắc?"

Hóa ra, bà cũng nghĩ tôi là sao chổi.

Tiếc là trời không chiều lòng bà ngoại. 

Bố tôi đưa cả nhà chuyển đi ngay trong đêm, nghe nói là đến thành phố lớn. 

Bà ngoại không thích tôi, nhưng vẫn giữ tôi lại. 

Cuộc sống cứ thế trôi qua, ít đi những trận đòn và mắng nhiếc, nhưng ánh mắt lạnh lùng và khinh thường thì không giảm bớt.

Khi tôi học tiểu học, cô giáo chủ nhiệm tìm gặp bà ngoại. Bà ngoại nhìn tôi với ánh mắt dò xét, "Con bé gây ra chuyện gì à?"

Cô giáo thì phấn khởi nói, lần trước cho tôi đề toán Olympic, tôi chỉ nhìn một chút là làm xong. 

Cô ấy thấy tôi có IQ cao, muốn đưa tôi lên thành phố kiểm tra chỉ số IQ. Bà ngoại ngỡ ngàng kinh ngạc. Trước đó, thành tích của tôi luôn đứng cuối, hàng xóm thậm chí còn nói trước mặt rằng tôi có phải là đứa ngốc không.

Nhưng bà ngoại không cản tôi đi kiểm tra chỉ số IQ vì không phải bỏ tiền. 

Kết quả kiểm tra, chỉ số IQ của tôi là 120. Chuyên gia nói trẻ tự kỷ thường nhạy cảm với một số sự việc đặc biệt, dễ tập trung hơn. Trường học dành cho tôi sự chăm sóc đặc biệt, định kỳ có tư vấn tâm lý.

Khi lên cấp hai, tôi đậu vào trường trọng điểm của huyện với điểm số đứng đầu. 

Dù vẫn ít nói, nhưng so với khi còn nhỏ đã không còn kỳ lạ lắm. 

Bà ngoại thỉnh thoảng hầm canh bổ cho tôi, mua váy mới và đồ dùng học tập cho tôi, nhưng miệng thì không ngừng chê bai. 

Tôi biết bà muốn yêu tôi, nhưng dòng m.á.u của kẻ đã h//ại ch//ết con gái bà đang chảy trong tôi, khiến bà khó mà nguôi giận.

Chúng tôi chỉ có thể tiếp tục im lặng sống nương tựa lẫn nhau.

Tôi và bà ngoại sống cùng nhau được mười ba năm. 

Năm tôi mười sáu tuổi, với thành tích đứng đầu trường, tôi vào thẳng cấp ba của trường. 

Bà ngoại thì bệnh nặng. 

Trong bệnh viện, tôi gặp lại dì nhỏ.  Sau khi tốt nghiệp đại học, dì nhỏ đã đi miền Nam, đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt bà ngoại sau nhiều năm.

    

Bình luận

16 bình luận

  • Câu chuyện đáng đọc. Cảm ơn Xoăn

    Hạnh Nhân Ngũ Vị 2 tuần trước · Trả lời

  • Xoăn cảm ơn bạn Benny đã donate cho team nhé ^^

    Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

    • Theo Xoăn, không chỉ là nữ chính Tưởng Gia đi tìm (lại) hạnh phúc & niềm vui, mà thông qua cách khai thác của tác giả, những nhân vật khác trong bộ truyện cũng nỗ lực đi tìm (lại) hạnh phúc cho bản thân bằng những cách khác nhau.

      Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

      • Lúc đầu, tên truyện Xoăn để tên gốc là "Phục Lạc Viên" (nghĩa là Tìm lại niềm vui, hạnh phúc đã mất). Nhưng sợ để vậy mọi người không hiểu, nên Xoăn đã việt hóa thành "Tưởng Gia đi tìm (lại)". Thực tế thì Xoăn thấy ngay từ khi sinh ra, Tưởng Gia đã không có cái gọi là "hạnh phúc" hay "niềm vui" nên sẽ không phải là "tìm lại" là phải là "đi tìm"... Yepp và cuối cùng để phù hợp với tên gốc, Xoăn để từ "lại" trong dấu () ^^

        Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

        • Mọi người muốn nói gì với Xoăn không ạ? :D

          Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đọc xong rồi, truyện hay quá, thích các tuyến nhân vật phụ ghê, thường tác giả viết nhân vật tuyến phụ hay bỏ dở lắm, cũng không có chiều sâu nữa, thoại của Đỗ Lam hay Ninh Lan đều rất hay luôn. Dù không khai thác triệt để nhưng cách nữ chính dần dần hồi phục, dần được chữa lành bởi tình cảm dịu dàng cũng rất hay. Cuối cùng là cảm ơn bạn editor nhiều nhaa

            ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Chớt, viết đoạn kia gây hiểu lầm quá @@ ý mình là tác giả viết tuyến phụ rất hay, có chiều sâu, không như 1 số tác giả khác.

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Cmt có tâm quá chừngggg 🫶 Xoăn cảm ơn bạn nha. Chúc bạn luôn vui 🤟

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đoạn Đỗ Lam nói nghe buồn quá :

            ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Đoạn nào dạaaa

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

            • Đoạn sau khi n9 hỏi, năm đó tại sao bị đối xử tệ mà vẫn chọn ở lại á, Đỗ Lam kêu là cái danh tiểu tam này cổ chưa bao giờ thích, nếu không phải vì tình cảm của ba n9 thì cổ làm gì chịu ở lại. Chung quy vẫn là tình yêu, cuộc sống khó khăn tới mức nào miễn vẫn còn được yêu thì người ta còn vì nó mà ở lại.

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Giống như Dì nhỏ của n9 á, sau vẫn quyết định ly dị, bởi vì triệt để hết hy vọng, hết tình cảm rồi mới rời đi. Thật sự tác giả viết nhiều đoạn mình thích lắm luôn

              ive 2 tuần trước · Trả lời

            • Thực tế phải không 😊

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

          • Đọc xong cho Xoăn xin đánh giá nhaaa

            Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

            • Bạn ghé nhà ới Xoăn tiếng nha. Chúc bạn đọc truyện vui vẻ ^^

              Xoăn dịch truyện 2 tuần trước · Trả lời

              Loading...