Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từng thề ước - 5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:30:47
Lượt xem: 437

Khi ta mới gả đến kinh thành, do chưa quen khí hậu nên hay bị bệnh lặt vặt. Khi đó Triệu Sóc sẽ tự mình đút thuốc cho ta. Vì ta sợ đắng nên mỗi lần như thế hắn sẽ đều sai người hầu nấu chè trước, dỗ dành ta uống thuốc đắng xong sẽ được ăn chè ngọt.

Ta giựt lấy bát chè nấm tuyết quăng thẳng vào người Triệu Sóc.

Nước chè chảy xuống, trường bào màu trắng thêu vân mây quý giá của hắn trở nên nhếch nhác.

Triệu Sóc cụp mắt xuống, lông mi run run, như đang đè nén cơn tức giận.

Hắn xuất thân cao quý, cơ hồ chưa từng có ai cư xử vô lễ với hắn như vậy.

Đây cũng có thể là lý do tại sao khi còn là thiếu niên hắn lại vô pháp vô thiên đến mức có thể vì một ca cơ mà gây náo loạn, làm đề tài xôn xao thời gian dài trong chốn trà dư tửu hậu.

“Triệu Sóc, xin ngươi dừng lại đi, đừng hành hạ nhau nữa.” Ta đau đầu đến gần như muốn nứt ra, từng chữ nói ra đều như dùng hết sức lực của mình: “Cưới Liễu Văn Oanh đúng là sẽ phải chịu đựng những tin đồn điều tiếng, nhưng ngoài tin đồn ra, còn có ai dám làm gì phủ Vĩnh Nhạc Hầu này nữa? Hơn nữa, ngươi cũng không phải là người sợ đồn đãi vớ vẩn. Lúc trước ngươi cưới ta chỉ vì lời hứa với Lão phu nhân, nhưng bây giờ người cũng đã cưỡi hạc về Tây Thiên rồi, ngươi cũng đã làm tròn hiếu đạo vì sao còn muốn giữ ta ở trong phủ?"

Ta chờ Triệu Sóc nổi giận với ta. Thế nhưng hắn lại không giận giữ như tưởng tượng mà một lúc sau, hắn cầm lấy khăn tay lên lau vết bẩn trên ngực: "Ta cưới nàng vì Tô Chỉ Âm là người ta muốn cùng chung sống cả đời chứ không phải vì mẫu thân ta."

Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt ta. Ta đáp lại hắn bằng một tiếng cười nhạo.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Triệu Sóc đứng dậy.

Ta có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn của hắn đã hao hết.

“Ta biết nàng để tâm đến quá khứ của ta với Liễu cô nương nên sẽ không tin những gì ta nói bây giờ. Một khi đã như vậy, ta sẽ chuộc thân cho nàng ta và lập tức tìm cho nàng ta một mối hôn sự. Sau khi nàng ta thành hôn, ta và nàng sẽ sống một cuộc sống như trước, có được không?”

Không thể được.

Ta rất muốn nói với Triệu Sóc rằng thật sự khônng thể được nữa rồi. Nhưng ta đã cạn kiệt sức lực, Triệu Sóc nói gì ta cũng không nghe được nữa.

Hắn mang theo ngàn lượng hoàng kim, lại phái người đi thỉnh bà mối nổi danh nhất kinh thành, cùng đi Xuân Yên Lâu.

Một ngàn lượng hoàng kim để chuộc thân cho Liễu Văn Oanh.

Bà mối trực tiếp lên lầu cùng với đám nha hoàn và gã sai vặt đi đến khuê phòng của Liễu Văn Oanh, liệt kê cho nàng ta tất cả các quý tộc trong kinh muốn nạp thiếp, hoặc những gia đình bình thường sẵn sàng cưới nàng ta làm chính thê. Nếu ưng ý người nào thì cứ nói với bà ta.

Liễu Văn Oanh im lặng nghe bà mối nói xong, bảo bà ta ra ngoài đợi một lát.

Một lúc sau, bà mối ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong, nhận thấy có điều gì đó không ổn nên nhanh chóng đẩy cửa xông vào.

"Không ổn! Liễu cô nương treo cổ t.ự t.ử!!"

Bà mối gào lên tê tâm liệt phế.

Triệu Sóc dẫn theo người xông lên, dùng d.a.o cắt đứt sợi dây treo cổ, đem Liễu Văn Oanh ôm xuống dưới.

“Ta thà ch.ết để lưu hương trên cành còn hơn bị gió bắc thổi bay đi.” *

* Trích 寒菊 của 郑思肖 từ thời nhà Tống, 宁可枝头抱香死,何曾吹落北风中 Hai câu này có nghĩa rằng hoa cúc thà c..hết trên cành còn hơn bị gió bắc thổi bay, miêu tả bông cúc kiêu hãnh và thanh cao , cho thấy đạo đức chính trực cao đẹp của mình. Thà c..hết chứ không đầu hàng nhà Nguyên. Đây là tình cảm đặc biệt của 郑思肖 và lời thề kiên cường và trung thành với quê hương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tung-the-uoc/5.html.]

Đây là câu đầu tiên Liễu Văn Oanh nói sau khi tỉnh lại.

Nàng ta vừa rơi lệ vừa nói: "Hầu gia, ta biết phu nhân của chàng để ý chuyện nạp thiếp, nhưng nàng đã không cho phép ta gả vào Hầu gia, tại sao lại còn không cho phép ta c..hết?"

Người tụ tập xung quanh hắn ngày càng nhiều, các cô nương trong Xuân Yên Lâu tựa như vì một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà cùng đồng thanh khóc theo, nhất thời, tầng hai của Xuân Yên Lâu tràn ngập tiếng khóc nức nở.

Những người đến Xuân Yên Lâu đều là thiếu gia trong kinh thành, lúc đầu còn cười nhạo Triệu Sóc vì Liễu Văn Oanh mà làm mất mặt gia tộc. Nhưng vào giờ phút này, cảnh tượng hồng nhan tuẫn tình bi tráng đã khiến bọn họ cảm động.

Các thiếu gia không khỏi sôi nổi thuyết phục Triệu Sóc.

"Liễu cô nương có tấm lòng cương liệt chân thành như vậy, trong chốn phong trần này thật sự hiếm có."

"Triệu huynh, Liễu cô nương chỉ muốn làm thiếp, mong muốn này cũng không phải là quá phận."

“Tài tử giai nhân, cũng được coi như là một đoạn gia thoại. Lệnh phu nhân chẳng lẽ lại nhẫn tâm không thành toàn sao?”

“Đúng vậy, nếu Liễu cô nương thật sự vì chuyện này mà c..hết, chỉ sợ phu nhân sẽ bị mang tiếng là ghen tuông.”

Cứ như vậy, khi đang lắng nghe tiếng mưa dưới mái hiên thì ta biết được tin tức Triệu Sóc muốn nạp thiếp.

Người đến đưa tin là nha hoàn hồi môn của ta Ngọc Họa, Triệu Sóc cho phép nàng tới chăm sóc ta, chỉ là chúng ta đều không thể rời khỏi Hầu phủ.

"Tiểu thư, Hầu gia nói Liễu cô nương dù sao cũng là một mạng người, hắn sợ nàng ta c..hết sẽ tổn hại đến danh dự của tiểu thư..."

Khi Ngọc Họa nói xong, đôi mắt nàng ấy đỏ hoe.

Ta tìm chiếc khăn tay lau nước mắt trên mặt nàng ấy: “Đang yên đang lành, sao lại khóc?”

"Tại sao nô tỳ lại không được khóc?!"

Ngọc Họa lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng ngày càng nhiều:

"Làm nữ nhân thật sự rất khó khăn, nếu không gả chồng, người ngoài sẽ nói cô nương này không ai thèm lấy, vì thế sẽ mang tiếng xấu. Khi có trượng phu rồi, hắn ra ngoài tìm hoa vấn liễu, người ngoài sẽ nói là do thê tử bất tài, không quán xuyến được gia đình, không giữ được chồng nên sẽ lại mang tiếng xấu. Nếu không cho trượng phu đi tìm hoa vấn liễu, người ngoài sẽ nói thê tử đanh đá ghen tuông, vẫn lại mang tiếng xấu!”

Ngọc Họa dùng tay áo xoa mạnh lên mặt: “Nếu biết trước làm thế nào cũng đều bị mang tiếng xấu, thà ngay từ đầu đừng gả cho ai, chúng ta ở Giang Nam cùng hái củ ấu và thưởng hoa sen, sẽ vui vẻ biết bao!”

Ta mỉm cười nhìn màn mưa trải dài vô tận.

"Ngọc Họa, muội có muốn quay lại Giang Nam không?"

"Có ạ."

Ngọc Họa càng khóc to hơn.

“Nhưng tiểu thư, chúng ta không thể trở về được nữa…”

"Có thể chứ." Ta nhẹ giọng nhưng lại kiên định mà nói: "Tin ta đi, chúng ta sẽ trở về."

Loading...