Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từng thề ước - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:30:35
Lượt xem: 421

07.

Kiệu của ta đi ra từ cửa sau, nhưng chưa đi được nửa dặm, một con ngựa đen đã đuổi tới từ phía sau và chặn trước mặt ta.

Hắn nhảy xuống ngựa, đi nhanh tới trước cỗ kiệu của ta.

Vén rèm lên, một tia sét lóe lên trên bầu trời đêm, chiếu sáng khuôn mặt hắn. Triệu Sóc cả người ướt sũng, nước mưa chảy xuống thái dương. Hắn nhìn ta bằng đôi mắt đen láy, giọng điệu lạnh lùng hơn bình thường: "Chỉ Âm, nàng định làm gì?"

Ta quay lại nhìn hắn, gằn từng chữ: "Thỉnh chỉ, hòa, ly."

Bốn chữ này vừa nói ra khỏi miệng, ta thấy rõ trong mắt Triệu Sóc hiện lên sự hoảng loạn.

"Chỉ Âm, chuyện này không phải trò đùa."

“Ta không đùa.” Ta nghiêm túc nói.

“Tô Chỉ Âm!” Triệu Sóc bỗng nhiên nổi giận: "Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, một đời một kiếp một đôi. Hai từ hòa ly này, ta không muốn nghe từ trong miệng nàng phát ra lần nữa."

Hắn ta quát lên với kiệu phu: "Hồi phủ!"

Kiệu phu ngẩn người, trong lúc nhất thời không nhúc nhích.

“Phu nhân cáu kỉnh, ngươi cũng nghe theo sao?”

Triệu Sóc giơ roi lên ném kiệu phu: “Hồi phủ!”

Kiệu phu rốt cuộc vẫn sợ hắn nên liền quay hướng kiệu về phủ.

Nỗi tuyệt vọng trong lòng như muốn trào dâng, ta đẩy Triệu Sóc ra, muốn nhảy xuống kiệu.

Hắn túm ta lại và khóa vào lòng, ta càng giãy giụa, hắn càng ôm chặt hơn.

Một nụ hôn lạnh băng mang theo nước mưa rơi xuống môi ta, chặn lại tiếng kêu của ta.

Ta không thể đẩy hắn ra, chỉ có thể dùng răng cắn thật mạnh, mùi m..áu tanh nồng nặc xộc lên, thế nhưng Triệu Sóc cũng không tránh né. Một lúc lâu sau, hắn mới buông ta ra, xoa xoa cái cằm dính đầy m..áu.

“Không sao đâu, Chỉ Âm.” Giọng nói của hắn trầm thấp: “Ta biết nàng đang tức giận. Nàng phạt ta như thế nào cũng được, nhưng phạt xong rồi thì phải về nhà cùng ta."

Ta bị Triệu Sóc cưỡng bức đưa về nhà.

Hắn khiêng ta xuống kiệu, tiếng hét của ta bị át đi trong tiếng mưa. Ta bị khiêng đi suốt một đoạn đường xuyên qua sân.

Trong sân vốn dĩ không nhiều hoa cỏ, khi ta mới gả vào, Triệu Sóc biết ta thích hoa nên đã tự tay trồng từng cây một. Nhưng trong cơn mưa to, những đóa hoa không chịu nổi mà lìa cành, chỉ để lại trên mặt đất một mảnh cánh hoa đỏ thẫm dập nát.

Ta bị Triệu Sóc bế lên giường lớn trong phòng ngủ, hắn muốn hôn ta nhưng ta đã với lấy chiếc bình men ngọc ở đầu giường đập nát. Ta cầm mảnh sứ trong tay chỉ vào hắn, vì siết quá mạnh nên tay ta bị đứt, m..áu đỏ chảy xuống mảnh sứ trắng như tuyết, nhìn thấy mà ghê người.

“Đừng đến đây.” Ta khàn giọng nói.

Triệu Sóc vẫn còn muốn tiến lên: "Chỉ Âm..."

Hắn không sợ.

Vì vậy ta ấn mảnh sứ đến trước cổ và nói: "Ngươi thử tiến lên thêm một bước nữa đi, ta nói được làm được."

Triệu Sóc dừng bước chân lại.

Hắn lùi về phía sau một bước và nói: "Đừng làm bị thương chính mình. Ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tung-the-uoc/4.html.]

“Chỉ Âm.” Khi Triệu Sóc rời khỏi phòng, hắn thấp giọng gọi tên ta: “Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi kỵ – đây là lời thề ta đã lập vào ngày tân hôn, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ phá bỏ nó.”

Có lẽ là ta nhìn nhầm rồi, sao trong mắt Triệu Sóc lại có ánh lệ được.

Nhưng ta mệt mỏi rồi, không muốn đào sâu nữa.

"Cút."

Triệu Sóc rời đi.

Ta nằm một mình trong phòng, cuối cùng ngủ thiếp đi với mảnh sứ trên tay.

Khi tỉnh dậy, bàn tay bị đứt của ta đã được băng bó và mọi vật sắc nhọn trong phòng đều đã được cất đi.

Ngoài cửa mơ hồ có bóng người di chuyển, chính là gia quân của Triệu Sóc, bọn họ vây kín xunh quanh phòng ngủ của ta.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta đứng dậy, lập tức cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân nặng như chì, lảo đảo ngã xuống giường.

Hạ nhân bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vội vàng đi vào.

“Tối qua phu nhân mắc mưa nên bị cảm lạnh.”

Nha hoàn cầm bát thuốc trong tay: “Hầu gia đã mời lang trung tới xem bệnh cho phu nhân rồi còn đích thân nhìn nô tỳ nấu thuốc, sau đó tỉ mỉ dặn dò nô tỳ phải chú ý khi chăm sóc phu nhân nữa.”

“Hầu gia thật sự rất yêu phu nhân.”

Ta nhìn miệng nha hoàn trước mặt hết đóng lại mở mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.

“Ngọc Thư đâu?” Ta đẩy thìa thuốc nha hoàn đưa tới miệng mình ra: “Còn có Ngọc Tranh và Ngọc Cầm, kêu các nàng tới hầu hạ ta.”

Các nàng là nha hoàn hồi môn theo ta từ Giang Nam đến đây, là người nhà chân chính của ta tại phủ Hầu gia xa xôi này. Nhưng lúc này các nàng lại không ở đây, chỉ có thị nữ bên cạnh Triệu Sóc chăm sóc ta.

Nha hoàn hơi khựng lại một chốc, không biết trả lời thế nào thì Triệu Sóc bước vào.

"Các nàng đều được an trí tốt rồi."

Trong lòng ta tràn đầy cảm giác buồn bực bất lực, ta cắn môi nói: “Triệu Sóc, bọn họ cũng bị ngươi giam lỏng phải không?”

Triệu Sóc không trả lời ta, nhận lấy bát thuốc từ tay nha hoàn.

Nha hoàn thức thời rời đi, chỉ để lại hai chúng ta trong phòng.

“Ta không đối xử khắc khe với bọn họ, ta chỉ không cho bọn họ bước ra khỏi sân mà thôi.”

Triệu Sóc múc một thìa thuốc trong bát ra: “Sợ bọn họ vào cung Thái hậu nói hươu nói vượn, gây náo loạn."

Ta gần như cười lớn.

“Triệu Sóc, ngươi định cứ nhốt ta như vậy sao?”

"Đương nhiên là không." Triệu Sóc thử nhiệt độ của thuốc, ước chừng là cảm thấy nóng, liền thổi nhẹ: “Chỉ Âm, chỉ cần nàng không tức giận với ta nữa, chúng ta vẫn có thể giống như trước đây. Còn bây giờ ta không thể để nàng ra ngoài được, ta sợ nàng sẽ bỏ rơi ta."

Hắn thổi thuốc cho nguội bớt rồi đưa đến môi ta.

Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn.

Hắn nhìn ta, bất đắc dĩ cười: “Ngoan, nghe lời. Ngoan ngoãn uống thuốc đi, ta đã chuẩn bị chè rồi."

Quả nhiên trong tay hắn đang cầm một bát chè nấm tuyết và hạt sen.

Loading...