Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từng thề ước - 6

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:31:13
Lượt xem: 318

08.

Buổi tối, Triệu Sóc đến gặp ta.

Ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ hắn cẩn thận đến vậy.

“Ta cho nàng danh ấy phận thiếp thất, nhưng sẽ không cho nàng tiến vào Hầu phủ. Ta sẽ bố trí nàng ấy ở một hậu trạch bên ngoài. Về sau trong phủ cũng chỉ có hai chúng ta thôi.”

Triệu Sóc nói xong liền nhìn vẻ mặt của ta.

Hắn đang đợi ta khóc nháo, nếu ta trách mắng hắn thì hắn cũng phải chịu, rốt cuộc người nói sẽ chấm dứt với Liễu Văn Oanh chính là hắn, mà người muốn nạp nàng ta làm thiếp cũng chính là hắn.

Nhưng ta đã không làm thế.

Ta chỉ cười nhạt nói: “Được, ngươi muốn thế nào thì cứ làm như thế đi.”

Triệu Sóc vì vậy mà nhướng mày kinh ngạc.

Ta cười nhẹ, phủi phấn son dính trên vai hắn: “Sao vậy, ta theo ý ngươi, ngươi cũng không vui à?”

“Tất nhiên là không phải…” hắn thì thầm: “Chỉ Âm, ta chỉ không ngờ nàng lại rộng lượng như vậy.”

"Ta đố kỵ, ngươi không vui, ta rộng lượng, ngươi cũng không vừa lòng." Ta mỉm cười: “Phu nhân Hầu gia thật đúng là khó làm."

Môi Triệu Sóc giật giật, định nói thêm gì nữa, nhưng ta đã quay lại đi lấy bình và chén rượu.

"Đây là rượu ta tự tay ủ, muốn cùng phu quân cạn chén say."

Đã lâu rồi ta chưa gọi hắn là phu quân.

Triệu Sóc vô cùng ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Nhưng hắn lại có chút do dự.

Hắn nhận lấy chén rượu.

“Không phải nàng nói đến ngày tròn ba năm thành hôn của chúng ta mới mở ra uống sao?”

Hắn nói: “Sao hôm nay đã khui rồi?”

Bởi vì chúng ta sẽ không có sau này. Ta thầm nói trong lòng.

Nhưng ngoài mặt ta chỉ mỉm cười: “Khí hậu ở kinh thành khác với khí hậu ở Giang Nam, rượu này nếu để lâu sẽ không ngon, chi bằng tối nay mở ra thưởng thức.”

Rượu được rót vào chén men ngọc, chúng ta cùng nhau đối ẩm, lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài mái hiên.

“Rượu đã uống xong, phu quân hãy mau đi thôi.”

Ta đứng dậy tiễn hắn ấy đi.

Tối hôm nay là ngày nạp Liễu Văn Oanh vào phủ, hiện giờ nàng ta được an trí ở ngoại trạch nên Triệu Sóc cần phải đến đó.

Liễu Văn Oanh chắc chắn sẽ rất vui phải không? Theo một nghĩa nào đó, đây cũng là ngày nàng ta và Triệu Sóc thành hôn.

Triệu Sóc đứng dậy, trong mắt hiện lên vẻ giằng co.

"Chỉ Âm, ta chỉ cùng nàng ta uống một ly rồi về nhà, không qua đêm."

Hắn nói một cách kiên định.

Nhưng từ lâu ta đã không tin vào lời hắn nữa.

Triệu Sóc chính là loại người như vậy, lúc hứa hẹn, hắn thật lòng hứa hẹn.

Nhưng hắn không làm được, cũng là sự thật.

Ta đã từng cảm thấy mỏi mệt và đau lòng vì điều này.

Nhưng vào lúc này, ta đã không còn cảm giác nữa.

Trên môi nở một nụ cười dịu dàng, ta gật đầu, chân thành nói: "Được, vậy ta đợi chàng quay lại."

Hắn ôm ta thật chặt, sau đó bất đắc dĩ buông ta ra, đi về phía cửa lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tung-the-uoc/6.html.]

Chỉ mới đi được vài chục bước mà Triệu Sóc đã quay đầu lại mấy lần.

Ta luôn đứng tại chỗ nhìn theo hắn rời đi.

Thế là khi hắn quay lại, chúng ta nhìn nhau từ xa.

Cứ để hắn phải nhớ kỹ ánh mắt ta giờ phút này.

Còn việc hắn có hiểu được hay không, không phải việc của ta.

Sau khi Triệu Sóc rời đi, nụ cười trên mặt ta biến mất.

Sau khi một mình trở về phòng, Ngọc Thư bước tới chỗ ta.

Trong số những nha hoàn hồi môn của ta, nàng là người lớn tuổi nhất, tính tình điềm tĩnh làm ta yên tâm nhất.

"Tiểu thư, mọi thứ đã sẵn sàng."

Ngọc Thư thấp giọng nói.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta gật đầu.

Ngọc Thư cuối cùng vẫn có một chút do dự hỏi: "Tiểu thư có muốn nói sự thật cho các nàng không?"

“Không cần.” Ta lắc đầu: “Các nàng còn nhỏ, không giấu được chuyện gì, chúng ta sẽ nói cho các nàng sau.”

Ngọc Thư không đành lòng, nhưng nàng hiểu rằng đây là cách tốt nhất.

Trời đã tối hẳn, khi Ngọc Thư rời đi, ta nằm trên giường với lấy viên thuốc màu đen Ngọc Thư để lại.

Ta nuốt vào, nhắm mắt lại.

Triệu Sóc bây giờ hẳn là đang cùng Liễu Văn Oanh thành hôn.

Trái tim ta cuối cùng cũng có thể được giải thoát khỏi đau khổ dày vò.

Khung cảnh xưa cũ của quê hương mơ hồ hiện ra trước mắt, vùng sông nước Giang Nam có tường trắng ngói đen, lá xanh hoa hồng, có mái hiên thuyền lướt qua ao sen, tiếng ca vang lên. Mờ mờ mờ ảo ảo——

"Mỗi người tẫn nói Giang Nam hảo,

Du khách chỉ hợp Giang Nam lão

Xuân thủy bích với thiên,

Họa thuyền nghe vũ miên.

Lư biên người tựa nguyệt,

Cổ tay trắng nõn ngưng sương tuyết

Chưa lão mạc còn hương,

Còn hương cần đoạn trường.”

Người người đều nói rằng Giang Nam đẹp,

Người đến chơi chỉ muốn ở lại Giang Nam tới già.

Nước xuân màu biếc như trời,

Trong thuyền vẽ nghe tiếng mưa ngủ.

Cô gái bán rượu bên lò lửa đẹp như trăng,

Cổ tay trắng ngần như đọng sương tuyết.

Nếu chưa già thì quyết chưa về quê,

Nếu về quê thì sẽ buồn đứt ruột.

Thật tốt.

Ta cuối cùng đã có thể về nhà rồi.

Loading...