Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từng thề ước - 3

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:28:56
Lượt xem: 526

“Hiện giờ trong kinh người người đều biết Hầu gia ôm Liễu cô nương vào phủ, bọn họ chỉ còn chờ ta tranh giành tình cảm, quậy đến gà bay chó sủa để có chuyện mà bàn tán thôi.” Ta cười nói: “Sao vậy, Hầu gia muốn thành toàn cho bọn họ à?”

Triệu Sóc tiến lên nắm lấy bàn tay lạnh buốt của ta: "Chỉ Âm, nàng phải chịu ấm ức rồi."

Hắn cau mày nhìn Liễu Văn Oanh: “Ta đã nói với lang trung rồi, từ giờ trở đi nàng hãy đến y quán ở ngoại ô dưỡng bệnh đi.”

Nói xong, hắn xoay người tránh đi ánh mắt lưu luyến của Liễu Văn Oanh rồi lập tức rời đi.

Ta ngồi xuống mép giường và khuấy nhẹ bát thuốc trong tay.

Triệu Sóc vừa rời đi, Liễu Văn Oanh liền đổi sắc mặt nhanh như lật bánh tráng.

Vẻ dịu dàng đáng thương đó biến mất, ả nhìn ta từ trên xuống dưới rồi mỉm cười: “Nghe nói phu nhân dung nhan như ngọc, nhưng hôm nay ta nhìn thấy thì cũng chỉ được như vậy. Cùng mặc chiếc váy màu đỏ đó, ngươi thấy ta và ngươi, ai đẹp hơn?”

Ta phớt lờ lời khiêu khích của ả, bình tĩnh nói: "Lưu cô nương, ta không cần so sánh với nàng. Bởi vì vốn dĩ ta chẳng cần phải lấy sắc thờ người."

Hơi thở Liễu Văn Oanh cứng lại, nhưng sau đó lại bật cười.

"Phu nhân phẩm giá chính trực, Văn Oanh bội phục. Thật đáng tiếc, đàn ông trên đời này chỉ yêu cái đẹp thôi.”

Ta nhìn nàng ta, dáng vẻ giống như yếu ớt bệnh tật, không tô son điểm sức. Nhưng thực tế, mọi chi tiết, dù là sợi tóc mai trên thái dương hay vết đỏ trên khóe mắt, đều được thiết kế tỉ mỉ.

Nàng ta quả thật đẹp như Tây Thi, mỹ nhân bị bệnh làm cho người khác nhìn là muốn sinh lòng thương hại.

"Liễu cô nương quả thực rất xinh đẹp, nếu không uống thuốc, sắc đẹp này sẽ không giữ được nữa đâu."

Ta gọi hai nha hoàn tâm phúc tới, mỗi bên trái phải ấn nàng ta xuống rồi đổ thuốc vào miệng nàng ta.

Liễu Văn Oanh ho sặc sụa, toàn thân bị ướt đẫm thứ thuốc đen ngòm.

Nàng ta nhìn ta với ánh mắt đầy hận ý.

"Tô Chỉ Âm, ngươi cứ chờ xem. Người trong lòng Hầu gia trước sau đều là ta."

06.

Vào ban đêm, bầu trời không trăng không sao, tối đen như mực.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Liễu Văn Oanh bị Triệu Sóc phái người đưa đến y quán ở ngoại ô.

Hắn đi đến phòng ta, trên người mặc một bộ thường phục bằng gấm màu xanh lam, khí chất như ngọc, trên người hắn thoang thoảng mùi trúc xanh.

Ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, trong lòng lại thấy khổ sở. Nếu ta chưa từng yêu Triệu Sóc thì thật tốt. Nhưng khi yêu đâu ai biết được chữ ngờ.

Trước kia khi cùng phụ thân đến kinh thành, ta từng cùng các công tử, tiểu thư tổ chức chơi mã cầu. Trên trường đua ngựa, con ngựa của ta đột nhiên nổi điên chạy loạn xạ, mọi người đều hoảng sợ tránh né. Chỉ có Triệu Sóc một mình tiến lên, mạnh mẽ kìm dây cương lại.

Hắn đỡ ta đang bị doạ sợ xuống ngựa, nở một nụ cười như trăng thanh gió mát: “Tại hạ là Triệu Sóc.”

Là Tiểu Hầu gia địa vị cao quý, nhi tử độc nhất của Hầu gia Vĩnh Nhạc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tung-the-uoc/3.html.]

Ta vốn tưởng duyên phận sẽ dừng lại ở đây nhưng vài năm sau, hắn lại tự mình đến nhà ta ở Giang Nam để cầu hôn.

Song thân hai bên đều rất hài lòng, Triệu Sóc tuấn tú lịch sự, thân phận tôn quý, chưa kể Vĩnh Nhạc Hầu phủ có truyền thống gia đình thanh bạch, không được phép nạp thiếp.

Vì thế ta và người nhà đều rất yên tâm về cuộc hôn nhân này.

Cũng vì chúng ta quá yên tâm nên chủ quan không nhờ người đến kinh thành tìm hiểu về quá khứ của Triệu Sóc.

Đúng lúc này, Triệu Sóc tiến tới ôm lấy ta từ phía sau.

“Chỉ Âm.” Hắn nhẹ nhàng gọi: “Nàng không vui à? Nếu nàng không vui thì phạt ta đi."

Ta cười khổ: “Bệ hạ còn phải suy nghĩ nếu muốn phạt chàng, ta sao dám.”

“Việc này hoàng đế không phạt được, chỉ có phu nhân của ta mới có thể phạt.” Triệu Sóc ghé vào tai ta thở dốc: “Phu nhân, nói cho ta biết, nàng muốn trừng phạt ta như thế nào?”

Lòng ta bây giờ rất loạn, vô số suy nghĩ chạy đua trong lồng ngực. Ta muốn đẩy Triệu Sóc ra và nói với hắn rằng kẻ không chung thủy không xứng đáng có được tình yêu của ta, lại muốn ôm hắn thật chặt và nói với hắn rằng chúng ta đã bái thiên địa cao đường, ước hẹn một đời một kiếp một đôi.

Ngoài cửa sổ, mây đen giăng đầy bầu trời, nặng trĩu, rồi rốt cuộc buông xuống một trận mưa lớn. Có tiếng gió lớn và tiếng mưa, còn có tiếng mèo con rên rỉ yếu ớt.

Một lúc sau, ta nghe thấy giọng nói hoảng loạn của hạ nhân: “Liễu cô nương, nàng không thể vào được…”

Triệu Sóc thay đổi sắc mặt.

Hắn ta lao vào trong mưa, giọng điệu lạnh băng: “Liễu Văn Oanh, đây là sân viện của phu nhân ta, là nơi nàng có thể tùy tiện đi vào sao? Ta đã nói rồi, nàng và ta không cần phải gặp lại, nàng không cần phải năm lần bảy lượt..."

Triệu Sóc nói được một nửa, đột nhiên ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy trong cơn mưa như trút nước, Liễu Văn Oanh cả người ướt sũng, ôm chặt một con mèo con, dùng thân mình bảo vệ nó.

"Oanh nhi... không phải Oanh nhi muốn gây thêm phiền phức cho Hầu gia đâu."

Nàng ta nhẹ giọng nói, toàn thân run lên vì lạnh.

“Nhưng con mèo con này lại chạy vào phủ, đó là món quà cuối cùng mà Hầu gia tặng cho ta. Ta sợ nó xảy ra chuyện gì nên đành phải mặt dày cầu xin người gác cổng cho ta vào. Hầu gia, nó có lẽ là nhớ chàng..." Liễu Văn Oanh ôm mèo con, ngẩng đầu nhìn Triệu Sóc.

Nàng ta muốn đứng dậy, đưa mèo con vào lòng Triệu Sóc.

Nhưng bước chân của ả lại run rẩy, vừa đứng lên liền ngã xuống đất, nàng ta cố gắng đứng dậy lần nữa, ôm mèo con vào lòng: "Hầu gia..."

Liễu Văn Oanh loạng choạng sắp ngã xuống, chưa kịp nói hết câu đã muốn ngã về phía sau.

Triệu Sóc cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước, ôm Liễu Văn Oanh ướt sũng vào trong lòng.

Liễu Văn Oanh yếu ớt nằm trong lòng Triệu Sóc, ngước mắt về phía ta.

Cách màn mưa, ta đối mắt với nàng ta. Trong mắt nàng ta có hận ý, cũng có đắc ý. Hận ta vì ta đã cướp mất Triệu Sóc. Đắc ý vì nàng ta đoạt lại Triệu Sóc từ tay ta.

Tiếng mưa thật lớn, nhưng lòng ta lại an tĩnh. Mọi suy nghĩ khác đều biến mất, chỉ còn lại một ý niệm.

Ta bỏ lại đôi uyên ương mệnh khổ đang ôm nhau dưới mưa kia, quay người đi thẳng về phía cửa sau.

“Chuẩn bị kiệu, đi đến cung Thái hậu.”

Loading...