Chạm để tắt
Chạm để tắt

Từng thề ước - 2

Cập nhật lúc: 2024-07-06 20:28:51
Lượt xem: 520

Lấy một thê tử đứng đắn?

Là nhiều lần lặn lội tới Giang Nam, đến trước cửa nhà ta hỏi cưới phải không?

“Sao tỷ không nói sớm cho ta biết?” Ta cố chịu đựng nỗi đau trong lòng, nhưng viền mắt lại nóng lên.

Lý phu nhân thở dài: “Chỉ Âm, tiểu Hầu gia thật sự thích muội. Lúc đầu hắn ngỏ lời muốn cưới muội, có lẽ chỉ vì cái danh đệ nhất tài nữ Giang Nam của muội làm lão phu nhân hài lòng. Nhưng sau này, khi hắn đón muội vào nhà, cùng muội phẩm trà làm thơ, ta thấy hắn càng ngày càng chân thành yêu mến và tôn trọng muội hơn. Chuyện giữa hắn và Liễu Văn Oanh đã kết thúc rồi, tại sao lại nhắc lại?”

Lúc này, ta nhìn Triệu Sóc, trong đầu chỉ có một câu hỏi: Hay là thật sự là tình cũ không rủ cũng tới?

Triệu Sóc bắt gặp ánh mắt của ta, dường như hiểu ra điều gì đó, cúi đầu xuống.

"Chỉ Âm, Liễu cô nương và ta quả thật có một đoạn quá khứ hoang đường. Nhưng mọi chuyện đều đã qua rồi. Nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng cho nên ta chỉ đối tốt với một mình nàng mà thôi."

Ta cụp mắt hỏi: “Sao trước đây chàng không kể cho ta nghe chuyện này?”

Triệu Sóc trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Ta sợ nàng để bụng. Danh tiếng của nàng vang xa, vô số công tử thế gia trong kinh muốn cưới nàng. Ta sợ nàng phát hiện ra sẽ không chịu gả cho ta. Chỉ Âm, sự việc ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn thôi. Ta hứa sẽ không để chuyện này xảy ra nữa, được không?"

Triệu Sóc ôm ta, ta nhắm mắt trong vòng tay của hắn, im lặng thở dài.

Ta cũng rất muốn như thế. Ta cũng thực sự hy vọng chuyện xảy ra ngày hôm qua chỉ là ngẫu nhiên, ta và Triệu Sóc có thể tiếp tục bên nhau đến hết cuộc đời.

Rốt cuộc thì ta đã gả vào Hầu phủ cách quê nhà ngàn dặm xa xôi. Cuộc hôn nhân này còn được Thánh thượng chấp thuận và ban cho bức họa “Giai Ngẫu Thiên Thành” vào ngày thành hôn. Việc hòa ly nói dễ hơn làm.

Huống chi sau khi thành hôn, Triệu Sóc cũng làm tròn vai trò là một phu quân tốt.

Tuy nhiên, trực giác mách bảo ta rằng tình hình có thể không suôn sẻ như ta nghĩ.

Quả nhiên, ta còn chưa kịp đồng ý đã nghe hạ nhân vội vàng tới báo: “Liễu cô nương ngất xỉu trước cổng…”

Triệu Sóc đột nhiên đứng dậy, chạy về phía cửa chính.

04.

Trước cổng Hầu phủ, Liễu Văn Oanh mặc thường phục ngã xuống bên cạnh sư tử đá, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.

Hầu phủ đối diện con phố dài lát đá xanh, người qua đường xúm lại chỉ chỉ trỏ trỏ vào nàng ta.

Nàng ta đến trước cổng đợi từ sáng sớm, nói rằng phải xin lỗi ta.

“Không phải ta bảo ngươi kêu nàng đi về rồi sao?” Triệu Sóc vội vàng dìu Liễu Văn Oanh đứng dậy đồng thời trách mắng tên sai vặt

.

Gã sai vặt đổ mồ hôi đầm đìa: “Tiểu nhân đã cố gắng thuyết phục nàng ấy nhiều lần nhưng Liễu cô nương vẫn không chịu rời đi…”

“Hầu gia, người đừng trách hắn.” Liễu Văn Oanh ở trong lòng Triệu Sóc mở mắt ra, yếu ớt kéo ống tay áo hắn: “Là ta khăng khăng nhất định phải chờ. Ta muốn đích thân xin lỗi phu nhân. Vì một người ti tiện hèn mọn như Văn Oanh mà làm ảnh hưởng đến buổi tiệc sinh thần của phu nhân, trong lòng Văn Oanh áy náy không thôi..."

Liễu Văn Oanh yếu ớt thều thào được nửa câu, sau đó lại bất tỉnh trong lòng Triệu Sóc.

Triệu Sóc ôm ngang nàng ta lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tung-the-uoc/2.html.]

"Còn đứng ngây người ở đó làm gì? Đi mời lang trung tới!"

Hắn vội vàng hô lên với gã sai vật, sau đó như không nhìn thấy ta ở phía sau, vội vã ôm Liễu Văn Oanh đi về phía phòng khách.

05.

Liễu Văn Oanh bất tỉnh nằm trong phòng khách của Hầu phủ suốt một buổi chiều.

Cùng lúc đó, lời đồn đãi nhanh như gió truyền đi khắp kinh thành.

Bấy giờ, mọi người trong kinh từ già đến trẻ đều biết tin, Hầu gia ôm Liễu hoa khôi vào phủ giữa ban ngày ban mặt.

Lúc chạng vạng, ta đến phòng khách.

Liễu Văn Oanh đã tỉnh lại, ta đứng ở cửa nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ của nàng ta.

"Hầu gia, Oanh nhi lại gây phiền phức cho người sao? Oanh nhi chỉ vì quá muốn gặp người thôi. Các tỷ muội trong nhạc phường nói là có thể đến Hầu phủ biểu diễn nên Oanh nhi đã cầu xin các nàng đưa ta vào. Ta không ngờ hôm đó là sinh thần của phu nhân. Tuy rằng tội ta đáng c..hết vạn lần, nhưng chỉ cần có thể nhìn thấy người, ta cũng cảm thấy đáng giá."

Triệu Sóc ngắt lời nàng: “Ta đã thành thân rồi, sau này ta và nàng đừng gặp nhau nữa thì tốt hơn.”

Giọng nói của Liễu Văn Oanh nức nở: "Hầu gia có thể quên đi lúc trước từng thề non hẹn biển, tay trong tay đến bạc đầu nhưng Oanh nhi thì phải làm sao?"

Triệu Sóc thanh âm lạnh lùng: "Ta sẽ trả tiền chuộc thân cho nàng. Trời đất bao la, nàng muốn đi nơi nào cũng được."

Liễu Văn Oanh khóc lên.

"Hầu gia, chàng biết rõ trời đất bao la nhưng nơi duy nhất ta muốn ở lại chính là ở bên cạnh chàng."

Ta không thể nghe thêm nữa và bước vào.

Liễu Văn Oanh vừa nhìn thấy ta, lập tức đứng dậy khỏi giường, vội vàng quỳ xuống.

"Phu nhân…"

Triệu Sóc kéo nàng ta dậy và nói: "Sức khỏe nàng đã không tốt thì đừng chà đạp bản thân mình nữa."

“Phu nhân.” Triệu Sóc đi tới trước mặt ta, nói: “Ta đã hỏi rồi, sự việc cái váy là do bà chủ cửa hàng Lưu Hương bất cẩn thôi, Liễu cô nương không phải cố ý đâu.”

Ta im lặng.

Đúng lúc này, hạ nhân đem thuốc tới: "Hầu gia, thuốc đã chuẩn bị xong."

Ta bưng bát thuốc trước mặt Triệu Sóc nói: “Hầu gia còn có việc phải làm, ta sẽ chăm sóc Liễu cô nương.”

Triệu Sóc hơi khựng lại.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Ta cụp mắt nói: “Bằng không, Hầu gia muốn ở lại đây tự mình mớm thuốc sao?”

 

Loading...