Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuế Tuế trường ninh - 3

Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:35:46
Lượt xem: 544

Sau đó nó còn ôm con mèo hoang khiêu khích tôi:

 

"Chỉ là vài bức tranh thôi mà, mèo con nên không hiểu chuyện, mẹ sẽ không tức giận với nó chứ?"

 

Vẻ mặt tự mãn của nó làm hai mắt tôi đau nhói. Mà con mèo hoang kia cũng nhe răng, hung hăng giương nanh múa vuốt với tôi. Tiếng kêu chói tai, răng nanh sắc nhọn...

 

Những ký ức kinh hoàng và đẫm m..áu kia bất chợt ùa về, như thể có ai đó bóp cổ tôi ngay lập tức, và tầm nhìn trước mắt tôi tối sầm. Cuối cùng, khi tôi ôm n.g.ự.c ngã xuống đất, trên mặt đứa trẻ lẽ ra phải ngây thơ non nớt kia chỉ có vẻ giễu cợt ác độc: "Mẹ thật keo kiệt, tức giận cả với một con mèo. Cũng phải thôi, mẹ thích nhất là giả vờ ốm. Con thấy mẹ, thay vì ở nhà loay hoay vẽ những bức tranh vô dụng này, còn không bằng ra ngoài làm diễn viên, nói không chừng còn có thể đoạt giải thưởng đấy!"

 

Nghe thấy tiếng động, Thẩm Tây Thần đẩy cửa đi vào. Nhìn thấy tôi nằm trên mặt đất, hắn có chút khẩn trương muốn bước tới đỡ tôi dậy nhưng bị Thẩm Tử Dịch ngăn cản.

 

“Cha cứ để mẹ nằm đó. Con mèo của con còn chưa hề chạm vào mẹ mà mẹ đã ngã xuống đất rồi. Chắc mẹ lại giả vờ để cho cha phải thương hại đấy.”

 

Nghe Thẩm Tử Dịch nói xong, vẻ khẩn trương trên mặt Thẩm Tây Thần trong nháy mắt biến thành mất kiên nhẫn.

 

“Tống Cẩm Tuế, em không ở yên được à? Rốt cuộc em định làm loạn tới khi nào? Cả nhà đều bị em làm cho khó chịu, mệt mỏi, không có nổi một ngày yên bình!”

 

Hai người không thèm nhìn tôi thêm một cái, đóng cửa bỏ đi.

 

Tôi nằm trên mặt đất, mười đầu ngón tay bấu chặt lấy đất, móng tay rỉ m..áu, nước mắt hòa lẫn với m..áu.

 

Trong quá khứ, tên sát nhân kia tàn ác và xấu xa, hành hạ ý chí tinh thần của con người một cách biến thái. Hắn sẽ thả hàng chục con mèo hoang hung ác xuống tầng hầm và nhìn chúng cào cấu người bị bắt đến cho đến khi m..áu tươi đầm đìa, nhìn bọn chúng tự gi..ết lẫn nhau. M..áu me chỉ làm hắn thêm hưng phấn.

 

Cuối cùng hắn lại bóp cổ những con mèo hoang kia, nhìn khuôn mặt chúng trở nên méo mó, vặn vẹo, đến khi thân thể dần dần trở nên lạnh lẽo.

 

Chờ sau khi mọi chuyện kết thúc, hắn còn có thể cười híp mắt hỏi: "Thú vị không?”

 

7

 

“Mẹ, vì sao mẹ không gọi con dậy? Vì sao còn chưa chuẩn bị đồ ăn sáng? Mẹ có biết con sắp muộn học rồi không?”

 

Sáng sớm Thẩm Tử Dịch đã điên cuồng đập cửa phòng tôi. Tôi chậm rãi mở cửa, thấy vẻ mặt hai cha con họ giống nhau như đúc.

 

Thẩm Tử Dịch vừa thấy tôi đã gào lên: "Con sắp muộn rồi, mẹ còn không mau đi chuẩn bị đồ ăn đi?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-truong-ninh/3.html.]

Tôi dựa vào khung cửa, lười biếng ngáp một cái: "Chuẩn bị đồ ăn gì? Không phải con thích ăn đồ ăn bên ngoài sao? Để cha con dẫn con ra ngoài ăn đi.”

 

“Mẹ có ý gì vậy?” Thẩm Tử Dịch tức giận chống nạnh: "Nếu mẹ không chuẩn bị đồ ăn, con sẽ không đi học. Đến lúc đó mẹ phải dẫn con đến xin lỗi cô giáo.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Nó cho rằng nói như vậy là có thể uy h.i.ế.p tôi, đe dọa tôi, nhưng lại không biết làm thế sẽ chỉ làm cho lòng tôi càng lạnh lẽo thêm mà thôi.

 

“Được thôi." Tôi gật đầu: "Con muốn đi thì đi, không muốn đi thì không đi, sau này mẹ cũng không bắt ép con nữa. Nếu thật sự con không muốn đi, có thể nói cha con xin cho con nghỉ học.”

 

Nghe tôi nói vậy, Thẩm Tử Dịch kinh ngạc mở to hai mắt. Mà vẻ mặt Thẩm Tây Thần không khỏi trầm xuống:

 

"Tống Cẩm Tuế, đứa nhỏ nghịch ngợm, em cũng muốn làm loạn theo sao?”

 

“Thì ra anh cũng biết đây là đang làm loạn. Lần trước anh không nói gì đã dẫn theo nó trốn học, tôi còn tưởng anh không biết chứ?" Tôi đưa mắt giễu cợt nói.

 

“Em......”

 

Thẩm Tây Thần nghẹn họng, sau đó có vẻ đã hiểu vấn đề.

 

“Tống Cẩm Tuế, anh đã nói lần trước là đi chúc mừng sinh nhật Ôn Thiển, em có ghen cũng phải có chừng mực.”

 

Quả nhiên, lúc người ta không còn gì để nói sẽ bật cười: "Anh thích nghĩ như thế nào thì nghĩ đi, tôi mệt rồi.”

 

Nói xong, tôi đóng rầm cửa trước mặt bọn họ. Từ nay về sau, tôi sẽ thật sự không quan tâm đến Thẩm Tử Dịch nữa. Lúc mới bắt đầu, nó còn cẩn thận nghe ngóng, thăm dò. Về sau khi chắc chắn rằng tôi mặc kệ không quan tâm đến nó, nó liền hoàn toàn buông thả bản thân. Tan học về nhà cũng không làm bài tập, mua một đống lớn đồ ăn vặt, vừa xem ti vi, vừa chơi game.

 

Thậm chí tôi còn nghe thấy nó gọi điện thoại cho Ôn Thiển: "Cô giáo Ôn, cô không biết đâu, bà quản gia hay cằn nhằn trong nhà em cuối cùng cũng không kiểm soát em nữa. Bây giờ em muốn chơi thế nào thì chơi, muốn làm gì thì làm!"

 

“Tại sao ư? Chắc chắn là vì lần trước bị con mèo của em dọa sợ, cho nên không dám kiếm soát em nữa.”

 

 

Hai người bọn họ vui vẻ trò chuyện thêm một lúc rồi mới cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, nó lại bắt đầu ôm máy tính bảng chơi game. Đống ăn vặt trên bàn gần như bị bóc ra hết, mảnh vụn vương vãi, rải rác khắp nơi.

 

Sau khi về đến nhà, Thẩm Tây Thần nhìn thấy cảnh tượng như vậy nhất thời nổi giận: "Tống Cẩm Tuế, rốt cuộc em dậy con như thế nào vậy?”

 

 

Loading...