Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tuế Tuế trường ninh - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-07 20:35:02
Lượt xem: 532

 

Cho đến khi đột nhiên tôi bị ràng buộc vào một hệ thống. Nó nói cho tôi biết, chỉ cần tôi hoàn thành được một nhiệm vụ công lược, sau khi nhiệm vụ thành công Tử Dịch sẽ khôi phục khỏe mạnh.

 

Tôi không ngần ngại đồng ý. Là một người mẹ, cho dù chuyện đó là giả thì tôi cũng phải thử một lần.

 

Nhưng không ngờ rằng, đối tượng của nhiệm vụ mà hệ thống yêu cầu tôi công lược lại là một tên sát nhân hoàn toàn biến thái.

 

Trong thời gian này, tôi bị giam cầm, bị giật điện và sống trong cảnh tủi nhục. Mỗi ngày vừa mở mắt ra, tôi phải đối mặt với sự tra tấn vô nhân đạo hoặc bóng tối vô tận.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Nếu không phải dựa vào tình thương của người mẹ đối với Tử Dịch, có lẽ tôi đã thất bại trong nhiệm vụ và ch..ết dưới tay người kia. Phải mất hai năm tôi mới hoàn thành nhiệm vụ, tống được gã kia vào tù.

 

Nhưng sau khi trở về, tôi thường xuyên tỉnh dậy sau những cơn ác mộng, như thể mình vẫn còn đang bị giam cầm trong cái lồng đáng sợ đó.

 

Lúc đầu, Thẩm Tây Thần rất đau lòng cho tôi, bỏ cả công việc trở về với tôi. Nhưng thời gian dài sau đó, hắn cũng dần dần tỏ ra chán ghét, số lần trở về cũng ít đi.

 

Cho đến khi hắn dẫn về một người phụ nữ, nói cho tôi biết sau này cô ta là giáo viên dạy đàn piano cho Tử Dịch. Sau này tôi mới biết, cô giáo dạy đàn piano này chính là y tá đã chăm sóc Tử Dịch suốt hai năm trong bệnh viện.

 

Tử Dịch thích cô ấy hơn cả người mẹ ruột như tôi.

 

Ánh mắt Thẩm Tây Thần cũng luôn dừng lại trên người cô ấy.

 

Và tôi dần dần trở thành người thừa.

 

5

 

Vụ tai nạn ô tô cũng không quá nghiêm trọng, tôi chỉ bị gãy xương nhẹ và chấn thương phần mềm.

 

Ngày xuất viện khoảng một tuần sau đó, không có ai đến đón tôi. Có lẽ là do đã đoán được trước rồi, nên tôi cũng không quá đau lòng.

 

Về đến nhà, không có ai ở nhà cả. Những chiếc túi đựng đồ ăn mang đi trong thùng rác cho tôi biết bọn họ đã ăn gì trong tuần này. Nếu là trước đây, chắc chắn tôi sẽ rất tức giận. Dù sao thì, kể từ khi Tử Dịch bị bệnh năm năm tuổi, tôi luôn cẩn thận trong mọi việc, chỉ sợ nó ăn phải đồ ăn không tốt cho cơ thể. Vì vậy mỗi ngày, tôi sẽ chế biến những bữa ăn đủ chất dinh dưỡng theo nhiều cách khác nhau, tốt cho cơ thể và không khiến nó chán ăn.

 

Nhưng hiện tại tôi đã hiểu ra, cho dù tôi có cố gắng ngăn cản thế nào thì bọn họ cũng sẽ vẫn lén ăn bằng được nếu muốn, tôi không thể nào kiểm soát nổi.

 

Về đến nhà không bao lâu, tôi nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm lớp Thẩm Tử Dịch:

 

"Mẹ Tử Dịch à, Tử Dịch bị ốm sao? Sao hôm nay lại nghỉ học? Bạn ấy bây giờ là học sinh lớp hai tiểu học rồi, không phải còn học mẫu giáo nữa, không đi học sao được?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tue-tue-truong-ninh/2.html.]

 

“Thật xin lỗi cô giáo, để tôi tìm hiểu rõ lý do, ngày mai tôi sẽ đưa con đến trường nhận lỗi với cô giáo.”

 

Sau khi nói chuyện với giáo viên xong, tôi liền gọi điện thoại cho Thẩm Tây Thần.

 

Đầu dây bên kia trực tiếp cúp máy. Có lẽ là do thân thể chưa hồi phục sau tai nạn xe cộ, hoặc có lẽ do quá mệt mỏi nên lần này tôi không gọi lại nữa.

 

Đến rạng sáng, hai cha con Thẩm Tây Thần mới trở về. Bọn họ vừa bật đèn lên thì nhận ra tôi đang ngồi trên sô pha.

 

Thẩm Tử Dịch hoảng sợ, tức giận phàn nàn: "Mẹ ngồi đó làm gì vậy? Muốn dọa ch..ết người khác sao?”

 

Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nó: "Con đi đâu vậy? Sao không đi học?"

 

Thẩm Tử Dịch ném một đống đồ chơi trong n.g.ự.c lên sô pha, vẻ mặt rất vui mừng:

 

"Tất nhiên là đi chúc mừng sinh nhật cô giáo Ôn rồi. Những thứ này đều là cô giáo Ôn mua cho con."

 

"Sinh nhật cô giáo Ôn một năm chỉ có một lần, nhưng đi học thì lúc nào đi cũng được, một ngày không đi học thì cũng có sao đâu? Hơn nữa, công ty của cha lớn như vậy, cho dù con không đi học thì sau này lớn lên kế thừa công ty của cha là được chứ sao?”

 

Thằng bé yêu thích, say sưa không buông tay những món đồ chơi kia, còn trừng mắt nhìn tôi một cách ghét bỏ: "Mẹ quá hẹp hòi, suốt ngày chỉ lo đến một hai điểm trên bài kiểm tra thì có ích lợi gì? Đầy người kỳ thi nào cũng đứng đầu nhưng kiếm tiền cả đời cũng không nhiều bằng cha đâu.”

 

Nếu nói trong lòng tôi không thất vọng thì là giả. Nhưng tôi cũng biết, những lời này không phải là lời mà một đứa trẻ có thể nói ra.

 

Vì thế tôi nhìn Thẩm Tây Thần: "Ai dậy nó những điều này?"

 

Thẩm Tây Thần nhíu mày: "Trẻ con ăn nói thiếu suy nghĩ, em cho là thật sao?”

 

Sự trốn tránh và không có động thái gì của hắn làm tôi có cảm giác buồn nôn không thể giải thích được. Nhưng nhìn đứa con mình đã vất vả sinh ra và dành hết tình yêu thương cho nó, tôi vẫn không nỡ bỏ cuộc như thế này.

 

"Thẩm Tử Dịch, ngày mai đi học phải nhớ xin lỗi cô giáo nhé!"

 

6

 

Ngày hôm sau, tôi đưa Thẩm Tử Dịch đến trường xin lỗi giáo viên, mặc kệ nó khóc lóc om sòm rồi ăn vạ lăn lộn. Nhưng cuối cùng, tôi đã đánh giá thấp ý định trả thù của nó.

 

Qua vài ngày nghỉ, Thẩm Tử Dịch không biết ôm từ đâu về một con mèo hoang. Nó thả con mèo hoang vào phòng vẽ của tôi, để con mèo đó xé nát tất cả tranh của tôi.

 

Loading...