Từ cung đấu sang trạch đấu - Phần 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:39:27
Lượt xem: 414

10

"Đúng, đúng, mau chóng kiểm tra. Nếu có người có quan hệ với người ở ngoại vực, tức là người đó có vấn đề!"

Trần di nương còn đang kêu la ngoài kia, ta cười lạnh trong lòng, làm bộ choáng váng đầu, không cẩn thận đụng đổ cái bàn bên cạnh, làm rơi vỡ nát một món đồ trang trí trên đó.

"Phu nhân, xin hãy cẩn thận."

Trương ma ma làm bộ muốn đỡ ta, nhưng vừa đưa tay liền buông lỏng ra, khiến ta loạng choạng.

"Ai, đây chính là ngọc thạch ở ngoại vực rồi, lão phu nhân, người còn nhớ không, khi còn bé bên nhà thân mẫu người cũng có một khối như vậy, về sau rơi vỡ mất, cũng cùng loại này hoa văn như thế này." Trương ma ma nhặt lấy mảnh vụn đưa cho lão phu nhân xem.

Ta liếc mắt nhìn Trương ma ma và nói: "Có vẻ như tìm ra manh mối dễ quá nhỉ."

Sao bà dám cướp mất vai của ta?

Trần di nương không giữ được bình tĩnh: “Đây là đồ vật Hầu gia đưa cho ta…”

"Tổ mẫu, Trần di nương đây là có ý tứ hoài nghi Hầu gia sao?"

Ta thể hiện ra một khuôn mặt ngơ ngác, ngốc nghếch, Trần di nương sững sờ: "Tưởng Sính Nhu, tiện nhân ngươi, ngươi dám hãm hại ta và Hầu gia!!!"

"Xin tổ mẫu minh xét, con cũng không biết đồ vật này là do Hầu gia đưa cho nàng. Hơn nữa, những món đồ ngoại vực quý giá như vậy, con làm chính thê còn không có, như thế nào là mà hãm hại nàng đây?"

Ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, nhìn sang thấy Trương ma ma nhếch môi nhìn ta. Không hiểu sao lại có cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.

Chân Hạ Quân Khuynh bị lão phu nhân đánh sưng phù, đang ở phòng bên cạnh bôi thuốc xoa bóp, quay trở về liền đối mặt với đống hỗn độn đầy đất. Vẻ mặt quả thực giống như ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không thể nói nên lời.

Nếu hắn nói không phải hắn thả ong mật ra thì thời gian hắn ở ngoại vực sẽ bị bại lộ. Nhưng nếu hắn thừa nhận, thì sẽ nhìn lão phu nhân cùng Trần di nương như thế nào đây.

Sau một hồi cân nhắc lợi hại, hắn chỉ có thể ngập ngừng xin tha.

Lão phu nhân tức giận đến hôn mê bất tỉnh. Trương ma ma hung hăng véo mạnh vào người bà cụ, sau đó bà cụ từ từ tỉnh lại, chỉ là khi tỉnh lại thì có gì đó không ổn.

11

Ánh mắt bà cụ mở to đầy tức giận, dáng vẻ cũng không đúng mực, hai chân mở rộng một cách tùy tiện trông như đang đeo một thanh kiếm vàng. Khi bà cụ vừa mở miệng, mọi người lại càng kinh ngạc hơn: “Đích tử Hạ Quân Khuynh của ta là ai?”

Giọng nói trầm thấp tựa như của một nam nhân ba mươi bốn tuổi.

Ồ, cái này... Đây có phải là bị vong nhập không?

Đây không phải là truyện ngược sao, làm thế nào lại biến sang thể loại linh dị rồi?!

Ta sợ đến ngây người. Mà thực ra, không phải ta là người duy nhất bị sốc, tất cả mọi người đều đơ luôn rồi. Dù sao trên phố đang lan truyền tin đồn Trần di nương bị điên, nếu lại có tin truyền ra lão phu nhân cũng bị điên nữa thì Hầu phủ chẳng phải sẽ trở thành một trại tâm thần sao?.

Chỉ có Trương ma ma rất bình tĩnh. Bàt ta vẫn đưa tay chống lưng cho lão phu nhân, một chút cũng không sợ hãi.

Hạ Quân Khuynh không tin, dù sao hắn cũng từng ra chiến trường, từng g..iết người. Nhưng lão phu nhân nói mấy câu thì tất cả đều là bí mật của Hầu phủ, chuyện này chỉ có chủ nhân của Hầu phủ mới biết mà thôi cho nên Hạ Quân Khuynh muốn không tin cũng phải tin.

Hắn lập tức quỳ xuống, những người khác đầu gối mềm nhũn cũng quỳ theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tu-cung-dau-sang-trach-dau/phan-4.html.]

Lão Hầu gia nhập thân vào lão phu nhân tỏ ra rất tức giận, theo lời ông nói, tuy ông đã nằm xuống nhưng vẫn biết hết mọi chuyện sỉ nhục danh dự gia tộc mà Hạ Quân Khuynh làm.

Sau đó ông sai Trương ma ma thay mặt ông đánh m.ô.n.g Hạ Quân Khuynh, thực sự là đánh thẳng vào mông.

12

Trương ma ma mang vẻ mặt hăng hái, vén tay áo lên, yêu cầu Hạ Quân Khuynh nằm úp sấp trên bàn, tự tay cởi quần hắn ra. Nha hoàn trong phòng vội vàng quay lưng lại.

Ta che mặt, để lộ khe hở giữa những ngón tay.

Phải nói, cánh tay Trương ma ma đều là cơ bắp, đánh lên m.ô.n.g thì nghe thấy vang lên một tràng bốp bốp bốp liên hồi. Đánh không ngừng đến khi bàn tay Trương ma ma đỏ bừng, lão Hầu gia lúc này mới hài lòng rời đi.

Loại gia pháp này quả thực làm ảnh hưởng tâm lý và thể xác rất nặng nề. Dù sao thân phận cùng tuổi tác của Hạ Quân Khuynh như vậy, lại bị tổ phụ đã mất hơn chục năm của mình đánh m.ô.n.g như một đứa trẻ, hắn vì quá uất ức mà sinh bệnh nặng.

Trong nguyên tác, Trần di nương vì diệt trừ nữ chính như cái đinh trong mắt mình, liền lấy cớ thân thể sinh bệnh, cần dùng m..áu tim nữ chính để chữa bệnh. Tuy rằng người bị bệnh đổi thành Hạ Quân Khuynh, nhưng tâm tư Trần di nương vẫn không thay đổi.

Nàng ta mua chuộc đại phu, nói là cần m..áu tim ta làm thuốc dẫn thì bệnh của Hạ Quân Khuynh mới có thể chữa khỏi. Ta không khỏi xoa xoa tay, nóng lòng muốn thử.

Cuối cùng cũng chờ đến được tình tiết này.

Ta đã đưa bạc cho Xuân Tiếu mua về một con lợn ch.ết.. Con lợn này ch.ết đã mấy ngày rồi, hôi hám vô cùng, sau khi rạch cổ vắt hết nửa ngày mới thu được một bát m..áu đen đặc tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc.

Quả thực là gió ngược chiều còn có thể đưa mùi thối lan xa trên hai dặm. Đại phu và Trần di nương thấy chén m..áu này mặt đều tái xanh.

13

"Phu nhân, m..áu này chưa cần dùng gấp, qua vài ngày rồi dùng cũng được..."

Đại phu bịt miệng bịt mũi, nói chuyện ấp úng.

"Làm sao có thể như vậy được, bệnh tình Hầu gia nghiêm trọng, các ngươi đây là cố ý muốn Hầu gia ch..ết sao?!"

Ta cầm bát m..áu lợn đưa về phía trước, đại phu trợn trắng mắt, Trần di nương thiếu chút nữa không chịu nổi, chạy vội ra ngoài nôn. Trước ánh mắt tha thiết của ta, đại phu đành bưng bát m..áu lợn đổ vào trong nồi thuốc, m..áu lợn đen xì không ngừng khuấy động bám quanh các vị thuốc khác. Vài phút sau đã hoàn toàn hòa tan vào nước thuốc.

Bốn bát nước đun sôi thành một bát thuốc. Bưng bát nước thuốc gần như cô đặc trên tay, Hạ Quân Khuynh nói rằng bệnh của hắn gần như đã khỏi rồi. Tuy nhiên Trương ma ma ở một bên kiên trì thay thế lão phu nhân giám sát.

Kể từ lần trước sau khi bị lão Hầu gia "nhập thân", tâm tình lão phu nhân u buồn, mỗi ngày đều ở trong phòng tĩnh dưỡng, có chuyện gì đều phân phó Trương ma ma lo liệu.

"Hầu gia, ngài không thể không uống thuốc được, ngài chính là hi vọng của Hầu phủ, nếu như ngài xảy ra chuyện gì, làm sao có thể xứng đáng với liệt tổ liệt tông? Lão Hầu gia gửi gắm vào ngài biết bao hi vọng? Lão Hầu gia đã nói, nếu ngài không nghe lời, buổi tối sẽ lại tới tìm ngài.”

Nhắc tới lão Hầu gia, m.ô.n.g Hạ Quân Khuynh không hiểu sao lại có chút đau.

“Ta uống, ta uống…”

Cũng không biết là mũi Hạ Quân Khuynh không phân biệt được mùi vị, hay là bị lão Hầu gia dọa cho sợ, hắn bưng bát thuốc, há miệng, đổ hết nước thuốc cô đặc như thạch vào miệng

Sau khi thuận lợi nuốt xuống, hắn hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, một giây cũng không chậm trễ.

Ta nhịn không được giơ ngón tay cái lên, đại phu này thật sự là thần y!

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...