Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trùm Trường Là Mèo - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-01 05:36:09
Lượt xem: 388

20.

"Tôi chỉ là muốn hẹn cậu đi chơi thôi."

Tạ An cong môi cười: "Bởi vì..."

Giây tiếp theo, cửa phòng bị thứ gì đó cào cấu.

Bên ngoài vang lên tiếng chửi rủa: "Con mèo c.h.ế.t tiệt!"

Tạ An nhíu mày, để lại một câu "đợi tôi một lát".

Rất lâu sau Tạ An vẫn chưa quay lại, tôi có chút nghi ngờ, bước ra ngoài.

Bên ngoài tối om, phải nói là cả tòa nhà đều cúp điện.

Tôi cẩn thận bước ra ngoài, phía sau vang lên tiếng bước chân dẫm lên sàn nhà.

Tôi không nhìn rõ người phía sau, chỉ biết có một luồng sáng mạnh chiếu vào mặt mình.

Tôi có chút hoảng sợ, bọn họ thì thầm sau lưng tôi: "Không phải người cần tìm."

Tôi nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng của bọn họ phản chiếu trên lớp gạch men trên tường, trang phục rất kỳ quặc.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, những chuyện xảy ra hôm nay thật sự rất kỳ quái.

Âm thanh bước chân từ phía sau dồn dập, những người đó sắp đuổi kịp tôi.

Tôi lo lắng đến mức tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Trong chốc lát, những hình ảnh như kẻ buôn người, kẻ theo dõi cuồng loạn, và tên sát nhân cầm cưa hiện lên trong đầu tôi.

Tưởng tượng quá mức khiến chân tôi mềm nhũn không còn sức.

Tôi khóc không ra nước mắt, cảm thấy năm nay thật sự rất xui xẻo.

21.

Tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, tôi hoảng hốt, không ngờ cửa ra vào của cả tòa nhà đều bị khóa chặt.

Bất chợt, tại một góc cua, tôi bị một người kéo vào phòng.

"Là tôi."

Là Tạ An.

"Sao cậu lại chạy ra ngoài? Tôi tìm cậu nãy giờ."

Tôi lo lắng, túm lấy áo cậu ta, kể lại đầu đuôi câu chuyện vừa rồi.

Đúng lúc này, có người đập cửa ầm ầm, tôi cầm điện thoại định gọi 110.

Vì quá sợ hãi, tay tôi run lên bần bật, một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi, người phía sau khẽ an ủi: "Đừng sợ."

Tạ An thấy tôi vẫn còn run, bất đắc dĩ giúp tôi bấm số.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trum-truong-la-meo/chuong-6.html.]

"Nếu lát nữa hắn ta phá cửa xông vào, tôi sẽ bảo vệ cậu."

Khi bấm đến số thứ hai, cửa bị mở tung ra.

"Meo?"

"Meo!"

Đèn chớp tắt mấy cái rồi sáng lên.

"Gào, chỉ mới đi một lát mà có ngưởi đã muốn trộm người của anh đây rồi à?!"

Tiếng mèo giận dữ kêu meo meo.

Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, một người một mèo đánh nhau um xùm.

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?!

22.

"Thẩm Lê, tôi lấy dư một phần cơm."

Tạ An đẩy phần cơm bên trái sang cho tôi.

Ai nhìn vào cũng biết là Tạ An cố ý lấy dư.

"Trùng hợp quá, tôi cũng lấy dư một phần."

Ghế bên cạnh tôi lún xuống, Giang Chỉ ngồi xuống, nghiến răng nghiến lợi.

Tôi nhìn hai phần cơm, dứt khoát đẩy ra: "Xin lỗi, không làm phiền hai người ân ái nữa."

Tôi vừa định đứng dậy, Giang Chỉ đã kéo tôi lại, ánh mắt sâu thẳm, quai hàm siết chặt: "Thẩm Lê, ở lại ăn cơm với tôi, tôi cho cậu xem thứ hay ho."

Nghĩ đến việc cũng nên tìm lý do trả áo khoác cho Giang Chỉ, tôi liền đồng ý.

Giang Chỉ hậm hực đổ phần cơm của Tạ An vào bát cậu ta, Tạ An bất đắc dĩ: "Giang Chỉ, không cần phải vậy chứ, dù sao tôi cũng là..."

"Im miệng!" Giang Chỉ hung dữ nói.

Nói xong, hắn quay đầu sang chỗ khác, đẩy phần cơm của mình về phía tôi, lẩm bẩm: "Ăn đi."

Tôi ngồi xuống ăn phần cơm của hắn, tôi có thể nhìn thấy khóe miệng Giang Chỉ khẽ nhếch lên, hắn khẽ "hừ" một tiếng, nếu sau lưng có đuôi, chắc chắn là đang dựng thẳng lên.

Lúng tùng còn ngây thơ, giống hệt một con mèo, không đúng, vốn dĩ hắn là mèo mà.

23.

Dưới ánh mặt trời chói chang, trên sân thể dục có một hàng người xếp hàng, trên người đeo một tấm biển "Giác Ngộ - Làm Lại Cuộc Đời".

"Đương nhiên không thể bỏ qua như vậy."

"Dám mượn danh nghĩa của tôi đi bắt nạt vợ..."

Giang Chỉ nói được một nửa thì dừng lại, vành tai đỏ ửng.

Loading...