Chạm để tắt
Chạm để tắt

Trùm Trường Là Mèo - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-01 05:35:12
Lượt xem: 533

17.

Cứ tưởng Giang Chỉ sẽ không bao giờ đến tìm tôi nữa.

May mà ngày mai là cuối tuần, tôi cắn răng chịu đựng cơn đau, khó khăn lắm mới về đến nhà, tắm rửa xong mới phát hiện ra quần bị dính bẩn.

Thì ra hắn cột áo khoác cho tôi là vì chuyện này.

Lục tung ngăn kéo lên, hết thuốc giảm đau rồi.

Đau đến toát mồ hôi lạnh, huyệt thái dương giật giật, có chút buồn nôn, trong nhà chỉ có một mình tôi, nghĩ đến đây chỉ có thể tự mình chịu đựng.

Tôi nằm trên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, bên cửa sổ vang lên tiếng "meo" sốt ruột.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, là con mèo tam thể, nó nghiêng đầu, lắc lắc đuôi, giũ giũ tai, có vẻ rất bồn chồn.

"Này..."

Nghe thấy tôi gọi, con mèo lập tức dựng thẳng đuôi.

Bên tai vang lên tiếng lẩm bẩm của Giang Chỉ: "Mau dỗ tôi đi, không dỗ tôi sẽ giận đấy!"

"Một tiếng nữa, không đúng, ba ngày sau, không mang cá khô đến dỗ tôi, tôi sẽ không để ý đến cậu nữa! Trừ khi... sờ đầu tôi."

Thấy tôi không để ý đến nó, nó kêu "meo meo", nhảy từ cửa sổ lên giường tôi.

Đôi đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của tôi.

Con mèo mở to mắt, không còn vẻ kiêu ngạo như mọi khi, cứ kêu "meo meo" quanh tôi.

18.

Vì quá đau, tôi chỉ cảm thấy trên mặt có gì đó mềm mại.

Bỗng nghe thấy giọng nói hốt hoảng của Giang Chỉ: "Chết tiệt, đường đỏ ở đâu? Đến mấy lần rồi, chỉ còn tủ quần áo là chưa tìm thôi."

Tôi giật mình, đến mấy lần rồi? Tức là tên Giang Chỉ này nhân lúc tôi không có nhà đã lén lút đến đây.

Nếu tôi còn sức, nhất định sẽ cho Giang Chỉ một trận.

"A Lê gầy thật đấy, áo chíp chíp cũng thật nhỏ."

Tôi: Dao đâu? Lấy d.a.o cho tôi!

"Giang Chỉ..."

Căn phòng đột nhiên im lặng, sự cô độc bao trùm lấy tôi.

Nói thật, tôi luôn sống một mình, từ nhỏ cha mẹ đã bất hòa, nghiêm trọng hơn là sẽ đánh nhau.

Tâm trí tôi mơ màng, dường như lại nghe thấy tiếng cha mẹ cãi vã không ngừng, tiếng khóc nức nở của mẹ, tiếng đồ chơi bị đập phá, tiếng mèo con bị vứt bỏ.

Sau đó, tôi cảm thấy chăn được vén lên, bụng được thứ gì đó ấm áp áp vào.

"Ngoan ngoãn nào A Lê, đợi một lát sẽ không đau nữa..."

Trong đầu tôi toàn là tiếng lầm bầm của Giang Chỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trum-truong-la-meo/chuong-5.html.]

Tim tôi chợt rung động.

Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh dậy, cảm thấy có chút khó thở, vừa cúi đầu xuống đã bắt gặp ánh mắt của con mèo đang nằm trên n.g.ự.c mình.

Dưới ánh nắng mặt trời, bộ lông của con mèo tam thể trông thật mềm mại, giống như một cục kẹo bông gòn.

Nó duỗi người.

Tôi theo bản năng xoa đầu nó, con mèo sáng mắt ra, vui vẻ kêu "meo meo".

Kết quả là giây tiếp theo nó biến thành người.

Vấn đề là Giang Chỉ vẫn chưa nhận ra mình đã biến thành người.

Hắn dựa vào người tôi, khẽ mở đôi môi mỏng: "Meo."

Trong mắt là vẻ ngốc nghếch đáng yêu.

Tôi: "..."

"Chào buổi sáng vợ yêu, có muốn xoa bụng không?"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, cuối cùng hắn cũng nhận ra mình đã biến thành người.

"A, bị nhìn thấy hết rồi..."

19.

Lần nữa, tôi lại bị Giang Chỉ thôi miên, nói là phải quên chuyện hắn biến thành người hôm nay đi.

Tỉnh dậy lần nữa, bóng dáng Giang Chỉ đã biến mất, ngược lại chuyện Giang Chỉ biến thành người lại khắc sâu trong tâm trí tôi.

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Tôi bắt đầu trầm tư, những chuyện đó thật sự là do Giang Chỉ sai khiến sao?

Hình như hắn hơi bị ngốc thì phải.

Cuối tuần, tôi đến điểm hẹn với Tạ An theo như đã hẹn.

Tạ An đã đến từ sớm, cậu ta lịch sự kéo ghế giúp tôi, gọi đồ uống tôi hay uống, cử chỉ nho nhã, là khí chất mà những đứa trẻ bình thường không có.

Tôi từng nghe đồn, gia thế của Tạ An không hề đơn giản, thậm chí có chút phức tạp, chỉ biết là ai cũng nói gia đình cậu ta rất giàu.

"Cậu nói cậu biết điểm yếu của Giang Chỉ?"

"Ừm." Tạ An đẩy ly nước đến trước mặt tôi, cúi mắt xuống, "Cậu ta không phải người."

Chuyện này tôi biết rồi, c.h.ế.t tiệt, tôi còn tưởng là chuyện gì động trời.

Bề ngoài tôi vẫn giả vờ kinh ngạc.

"Vậy cậu ta là cái gì?"

"Là tên khốn."

Tôi cứng đờ người.

"Đùa cậu thôi."

Tôi: Trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.

Loading...