Trốn khỏi sự quan tâm ấy. - Chương 3+4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 20:35:46
Lượt xem: 272

### 3

 

Sau khi hoa khôi đi, tôi vẫn thất thần ngồi trên người Tạ Hoài Kinh hồi tưởng lại biểu hiện vừa rồi của mình.

 

Anh ấy nhấc một lọn tóc của tôi lên, nghịch nghịch.

 

Giọng điệu nhàn nhã, không giống như đang phàn nàn.

 

"Vì em, sau này tôi hình như càng khó tìm bạn gái hơn."

 

Tôi lập tức tỉnh lại, hoảng hốt đứng lên lùi lại khoảng cách an toàn.

 

Lời xin lỗi suýt nữa thốt ra lại nuốt xuống.

 

Thiếu tự tin mà cáo buộc anh ấy đang bắt nạt tôi.

 

"Nhưng... em đã trả tiền rồi mà."

 

Anh ấy cười khẩy một tiếng, "Vậy sao."

 

Ngồi trên ghế với tư thế ung dung.

 

"Nhưng bây giờ tôi nghĩ thế nào cũng thấy không đáng."

 

Xong rồi, anh ấy muốn nâng giá.

 

Tôi do dự một lúc, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân:

 

"Tạ Hoài Kinh..."

 

"Nếu giá quá cao, hay anh tìm người khác mắc chứng khát da đi."

 

"Em đang gặp khó khăn về tài chính."

 

Anh ấy hơi cúi người, chống tay lên đầu gối nhìn tôi.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Thu lại cái thái độ lơ đễnh vừa nãy.

 

Ánh mắt tập trung.

 

"Không cần tiền."

 

"Em đền cho tôi một cô bạn gái, được không?"

 

A.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tron-khoi-su-quan-tam-ay/chuong-34.html.]

Thì ra là muốn tôi giới thiệu bạn gái cho anh ấy! ૮ ´͈ ᗜ `͈ ა

 

Nhưng tôi lướt qua trong đầu một lượt, phát hiện không có cô gái nào phù hợp với Tạ Hoài Kinh.

 

Tôi suy nghĩ vài giây, tiếp nhận nhiệm vụ khó khăn này.

 

Nghiêm túc nói với anh ấy:

 

"Có thể để em nghĩ thêm được không?"

 

Vai anh ấy hơi thả lỏng, khẽ gật đầu.

 

Cả người cũng dịu dàng hơn.

 

### 4

 

Buổi tối, tôi chui vào chăn lật qua lật lại danh sách bạn bè.

 

Thử hỏi mấy người, họ đều biết Tạ Hoài Kinh, mỗi ngày đều làm việc vặt kiếm 40 đồng để sống và giúp đỡ gia đình.

 

Cuối cùng họ vẫn từ chối tôi.

 

Tôi không chỉ không trả nổi phí ôm cao ngất của anh ấy, mà cũng không giúp anh ấy tìm được bạn gái.

 

Thực sự không thể làm lỡ anh ấy thêm nữa.

 

Do dự rất lâu, tôi gửi hai tin nhắn cuối cùng cho Tạ Hoài Kinh.

 

"Xin lỗi nhé, họ đã từ chối rồi." Tôi không định nói lý do cụ thể, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy.

 

Gia cảnh nghèo khó không phải lỗi của anh ấy.

 

"Còn nữa, bệnh của em hình như không nặng lắm, không cần làm phiền anh nữa. Em nghe nói quán cà phê trước cổng trường đang tuyển nhân viên, lương cao hơn nhiều so với em trả, em gửi số điện thoại của chủ quán cho anh, anh thử xem."

 

"Sau này không cần liên lạc nữa, em sẽ xóa số nhé, tạm biệt~"

 

Viết xong chữ cuối cùng, tôi liền dứt khoát chặn số liên lạc duy nhất của anh ấy.

 

Thực ra cũng không nhất thiết phải chặn đến mức đó.

 

Nhưng tôi sợ mình không kiên định, một ngày nào đó không chịu nổi lại đi tìm anh ấy để giao dịch thì thật sự quá đáng.

 

Quá làm lỡ chuyện tìm bạn gái của anh ấy.

 

Tôi cảm thấy một nỗi buồn khó tả, kéo chăn qua đầu.

 

Cố gắng che đi đám mây đen vô hình đó.

Bình luận

1 bình luận

Loading...