Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trốn khỏi sự quan tâm ấy. - Chương 5+6

Cập nhật lúc: 2024-06-10 17:11:06
Lượt xem: 494

### 5

 

Ngày hôm sau đúng vào thứ Bảy, không có lớp.

 

Tôi ngủ đến chiều mới lề mề dậy rửa mặt.

 

Khi ra khỏi khu ký túc xá đã cảm thấy cơ thể không thoải mái.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Tôi biết bệnh của mình tái phát rồi.

 

Nhưng giây tiếp theo, tôi không may chạm mặt Lương Thư.

 

Bạn trai cũ của tôi.

 

Anh ta nhìn thoáng qua đã thấy tôi không ổn.

 

Đến gần, cúi đầu nói nhẹ nhàng:

 

"Lại khó chịu rồi phải không?"

 

"Đến đây anh ôm một cái."

 

Có bệnh à.

 

Tôi đâu phải không nhịn được, làm như tôi cứ gặp đàn ông là lao vào ôm.

 

Tôi mặt không biểu cảm, trong lòng thầm mắng.

 

Rồi phớt lờ anh ta, đi vòng qua.

 

Lương Thư lập tức túm lấy cổ tay tôi, chặn lại.

 

"Sao vậy?"

 

"Bây giờ đến một câu cũng không muốn nói với anh?"

 

Tôi gật đầu, mím chặt môi cảnh cáo anh ta.

 

"Không thả ra, tôi báo công an đấy."

 

Anh ta nhướng mày nhìn tôi, "Cô báo đi."

 

"Chia tay là do tôi đề nghị, nhưng cô nghĩ mình không có lỗi gì à?"

 

Lương Thư tức đến cười.

 

"Mỗi ngày ôm cô như hoàn thành nhiệm vụ, thực sự rất phiền."

 

Tôi càng giãy giụa anh ta càng siết chặt.

 

"Lương Thư, buông tôi ra."

 

"Bây giờ anh không cần hoàn thành nhiệm vụ nữa mà."

 

Anh ta kéo mạnh tôi lại gần, cười tự giễu.

 

"Cô coi như tôi ngu ngốc, sau khi chia tay hẹn hò vài người mới phát hiện chỉ thích mình cô."

 

"Sang Chi, chỉ cần cô mềm lòng, chúng ta quay lại, anh có thể ôm em mỗi ngày."

### 6

 

Lời của anh ta còn chưa dứt thì một tiếng động cơ xe thể thao gầm rú át đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tron-khoi-su-quan-tam-ay/chuong-56.html.]

 

Lương Thư và tôi đồng thời quay đầu nhìn.

 

Một chiếc xe thể thao toàn đen, trông vô cùng hào nhoáng và xa xỉ, đột ngột phanh lại trước mặt Lương Thư.

 

Anh ta phản ứng không kịp, lùi liền mấy bước, lưng va vào tường.

 

Cửa sổ xe hạ xuống.

 

Tạ Hoài Kinh với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Lương Thư, tay vẫn đặt trên vô lăng.

 

"Mày từ đâu chui ra, sống chán rồi à?"

 

Lương Thư đau đớn rên một tiếng, từ từ đứng thẳng dậy.

 

Hỏi tôi với ánh mắt nheo lại:

 

"Hắn là ai?"

 

"Tôi từng thấy Thái tử gia của nhà họ Tạ lái chiếc xe này, đừng nói với tôi hắn chính là người đó."

 

Tôi bừng tỉnh khỏi sự kinh ngạc.

 

Nhìn chiếc xe thể thao, rồi nhìn Lương Thư.

 

"Không phải."

 

"Chỉ là trùng họ thôi."

 

Tạ Hoài Kinh dù gan lớn đến đâu cũng không thể giả mạo công tử nhà họ Tạ được.

 

Tôi chạy đến cửa sổ ghế lái, cúi người nhắc nhở Tạ Hoài Kinh.

 

"Anh thuê xe ở đâu vậy?"

 

"Anh lái cẩn thận một chút, vừa rồi tôi thấy có chút vết xước, công ty cho thuê xe có bắt anh đền không?"

 

Anh không để tâm lòng tốt của tôi.

 

Cười nhạt một tiếng.

 

"Vậy nên em từ chối tôi chỉ vì tên này sao?"

 

Tạ Hoài Kinh liếc qua cổ tay đỏ của tôi.

 

"Tôi từng làm đau em sao?"

 

"Rốt cuộc em thích hắn ở điểm nào?"

 

Tôi nghe mà ngơ ngác.

 

Đang tiêu hóa thông tin lệch lạc này thì những tiếng trêu chọc từ xa cắt ngang.

 

"Ồ! Hôm nay anh Kinh không giả vờ khiêm tốn nữa à."

 

"Mẹ kiếp, phải là Thái tử gia, xe 20 triệu tệ cũng dám lái như vậy."

 

Chờ đã...

 

Tôi kinh ngạc đến mức tê liệt, ngơ ngác hỏi Tạ Hoài Kinh:

 

"Nếu không nhầm, anh chính là Thái tử gia đó phải không?"

Loading...