Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 02.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:07:23
Lượt xem: 12

Ánh sáng trắng loá mắt bao phủ Hải Đăng ngay khi cậu đội chiếc mũ kết nối vào. Cảm giác như cậu đang rơi vào một hố sâu vô tận, toàn bộ cơ thể nhẹ bẫng, lơ lửng giữa không trung. Âm thanh xung quanh lẫn lộn, không còn rõ ràng đâu là hiện thực, đâu là ảo giác. Cậu nhắm chặt mắt, tim đập thình thịch, mỗi nhịp đập như đập vào lồng n.g.ự.c một cảm giác lạ lẫm – vừa hồi hộp, vừa sợ hãi.

 

Và rồi, khi cậu mở mắt, trước mặt là một cảnh tượng hoàn toàn khác.

 

Đó là một con hẻm nhỏ, ẩm ướt và chật chội. Mùi hương của gió trời và hương hoa sữa phảng phất đâu đây. Hải Đăng nhận ra mình đang đứng giữa một khu phố mà cậu từng sinh sống thuở nhỏ. Những ngôi nhà mái ngói cũ kỹ với vách tường bám rêu xanh, từng viên gạch dưới chân như đã bạc màu theo năm tháng.

 

"Đây là... nhà mình..." Hải Đăng lẩm bẩm, đôi mắt mở to nhìn quanh. Cậu không thể tin nổi vào mắt mình. Tất cả đều giống hệt như những mảnh ký ức rời rạc cậu còn nhớ được – từng chi tiết nhỏ, từng góc phố thân quen. Nhưng có một thứ khiến cậu ngạc nhiên hơn cả.

 

Mẹ.

 

Ở cuối con hẻm, người phụ nữ mà cậu đã không thể nhớ rõ suốt bao nhiêu năm đang đứng đó. Mẹ cậu. Một dáng hình thanh mảnh, mặc bộ áo dài trắng giản dị. Bà đang nhìn cậu, nụ cười dịu dàng trên môi.

 

"Đăng ơi, về ăn cơm con!" Giọng nói ấy vang lên, ấm áp và quen thuộc. Hải Đăng đứng sững lại, trái tim như ngừng đập. Bao nhiêu năm cậu đã khao khát nghe lại âm thanh này, nhưng giờ đây, khi nó vang lên, cậu lại cảm thấy hoang mang. Đây có thực sự là mẹ cậu không? Hay chỉ là một ảo ảnh?

 

Không suy nghĩ thêm, Hải Đăng bước nhanh về phía bà. Mỗi bước chân đều nặng trĩu với cảm xúc. Cậu muốn chạm vào mẹ, muốn ôm lấy bà, muốn tin rằng tất cả điều này là thật.

 

Nhưng khi chỉ còn cách mẹ một khoảng ngắn, hình ảnh của bà đột ngột biến mất như một lớp sương tan biến vào hư không. Hải Đăng khựng lại, cả người run rẩy. "Mẹ!" cậu hét lên, đôi mắt tìm kiếm quanh hẻm, nhưng bà đã không còn ở đó.

 

"Mẹ! Mẹ ơi!" Cậu gọi lớn hơn, cảm giác thất vọng, bất lực trào dâng trong lồng ngực. Cả khu phố giờ đây trở nên im ắng đến lạ kỳ, như thể mọi thứ đang chờ đợi cậu phát hiện ra điều gì đó.

 

Và rồi, một tiếng động nhỏ phát ra từ phía sau cậu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-cua-ky-uc/02.html.]

Quay người lại, Hải Đăng nhìn thấy một đứa bé trai đang ngồi dưới gốc cây bàng già, cặm cụi chơi trò b.ắ.n bi. Đó là cậu – Hải Đăng của tuổi thơ. Cậu bé tầm 6 tuổi, gương mặt tinh nghịch, nụ cười tươi rói hiện rõ trên môi. Đôi mắt sáng long lanh đầy sức sống, khác hẳn với sự mệt mỏi mà cậu đã cảm nhận được từ chính bản thân mình bây giờ.

 

"Đây là mình... lúc nhỏ?" Hải Đăng thì thầm. Cảm giác như đang nhìn vào một phiên bản khác của chính mình, một phiên bản mà cậu đã quên đi từ lâu. Nhưng tại sao cậu bé lại xuất hiện ở đây? Và tại sao mẹ lại biến mất ngay khi cậu định chạm vào bà?

 

Đứa bé không hề nhận ra sự hiện diện của cậu. Nó vẫn tiếp tục chơi, say sưa với những viên bi, đôi khi còn nói chuyện với chính mình. Hải Đăng tiến lại gần, cảm giác thân thuộc dâng trào. Cậu nhớ trò chơi này – trò b.ắ.n bi từng là cả thế giới của cậu khi còn nhỏ.

 

"Mình đã từng vô tư thế này..." Cậu thì thầm, ánh mắt dõi theo từng động tác của cậu bé. Nhưng ngay khi cậu định cúi xuống và chạm vào vai đứa bé, cảnh vật xung quanh đột ngột thay đổi.

 

Một cú chớp mắt, Hải Đăng không còn ở con hẻm nhỏ thân quen nữa. Thay vào đó, cậu đang đứng trong một căn phòng rộng lớn, trắng toát, trống rỗng. Một cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy cậu, khiến da gà nổi lên. Căn phòng không có cửa sổ, không có lối ra. Cậu đứng đó, bị bao quanh bởi bốn bức tường trắng lạnh lẽo.

 

Rồi, từ trên trần nhà, một màn hình lớn từ từ hạ xuống. Trên màn hình xuất hiện dòng chữ:

 

"Chào mừng bạn đến với Trò Chơi Của Ký Ức. Ký ức có thể là một kho báu vô giá, nhưng nó cũng có thể là cạm bẫy. Hãy cẩn thận với những gì bạn chọn để nhớ."

 

Hải Đăng nuốt khan, tim đập nhanh trong lồng ngực. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng việc nhớ lại quá khứ lại đáng sợ đến như vậy. Những gì vừa diễn ra khiến cậu hiểu rằng trò chơi này không chỉ đơn giản là khôi phục ký ức đã mất, mà còn có thể làm thay đổi cách cậu nhìn nhận về chính mình.

 

Cánh cửa căn phòng trắng mở ra, dẫn cậu vào một hành lang dài. Một giọng nói máy móc vang lên từ đâu đó, hướng dẫn cậu bước tiếp:

 

"Bạn đã bước vào ký ức đầu tiên. Mỗi quyết định của bạn sẽ ảnh hưởng đến những ký ức tiếp theo. Hãy cân nhắc kỹ."

 

Hải Đăng hít một hơi sâu, bước chân vào hành lang đó với lòng ngổn ngang. Cậu biết mình đã chọn con đường không thể quay đầu, nhưng cậu vẫn quyết tâm tiến về phía trước, tìm lại những ký ức đã mất và đối mặt với những sự thật đang chờ đợi phía trước.

 

Loading...