Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Trò Chơi Của Ký Ức - 03.

Cập nhật lúc: 2024-09-24 12:07:37
Lượt xem: 10

Hành lang trắng dài vô tận hiện ra trước mắt Hải Đăng, mỗi bước chân cậu vang vọng trong không gian tĩnh mịch như thể cậu đang bước vào một thế giới xa lạ. Cảm giác cô độc len lỏi trong tâm trí, nhưng cậu không thể quay lại – cậu đã chọn bước vào trò chơi này, và giờ chỉ còn cách tiến về phía trước.

 

Trên tường, những khung hình bắt đầu hiện lên. Mỗi khung hình chứa đựng một mảnh ký ức rời rạc của cuộc đời cậu. Có hình ảnh của cậu bé Hải Đăng đang đạp xe quanh khu phố nhỏ, cười đùa với lũ bạn; có cảnh cậu ngồi học dưới ánh đèn dầu, tay cầm bút run run trước bài kiểm tra khó nhằn. Nhưng rồi, có những hình ảnh cậu không nhận ra – những hình ảnh lạ lẫm, như thuộc về một người khác, một phiên bản của chính cậu mà cậu chưa bao giờ trải qua.

 

Hải Đăng dừng lại trước một khung hình đặc biệt. Đó là một khoảnh khắc mờ nhạt của cậu và mẹ – nhưng khác với ký ức nhạt nhoà mà cậu vẫn nhớ, đây là một cảnh tượng đầy cảm xúc. Mẹ cậu đang ngồi trên giường, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu khi cậu nằm ngủ. Khuôn mặt bà hiền từ, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm mà cậu chưa từng thấy. Bức tranh như sống động đến mức cậu cảm thấy mình có thể chạm vào nó.

 

"Đây... không thể nào..." Hải Đăng thì thầm. Cậu chưa bao giờ nhớ khoảnh khắc này, nhưng nó hiện ra trước mắt rõ ràng như một phần trong cuộc đời cậu.

 

Ngay lúc đó, một tiếng nói lại vang lên, giọng nói máy móc từ xa vang vọng:

 

"Bạn có thể chọn ký ức này để khôi phục. Tuy nhiên, hãy nhớ rằng mỗi lần khôi phục, một phần ký ức khác sẽ bị xóa đi. Hãy chọn một cách khôn ngoan."

 

Câu nói ấy như một cú đánh vào lòng n.g.ự.c cậu. Hải Đăng biết điều này – cậu đã được cảnh báo rằng ký ức có thể thay đổi, và việc khôi phục chúng không hề miễn phí. Nhưng cậu không ngờ rằng cái giá phải trả lại cao đến thế. Nếu cậu chọn nhớ lại khoảnh khắc này, liệu cậu sẽ mất đi điều gì khác? Liệu những ký ức khác về mẹ có bị xoá sổ, hoặc tệ hơn, là những ký ức cậu cần để hiểu chính mình?

 

Cậu đứng đó, đắn đo. Bàn tay run run chạm nhẹ vào khung hình. Lòng cậu tràn đầy nỗi khát khao muốn nhớ lại cảm giác an lành khi được mẹ ôm ấp. Nhưng đồng thời, trong lòng cậu cũng dâng lên nỗi sợ mất mát những phần khác của cuộc đời mình.

 

"Mình nên làm gì đây...?" Hải Đăng tự hỏi.

 

Cùng lúc đó, từ phía cuối hành lang, một cánh cửa khác mở ra. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi từ trong, như mời gọi cậu tiến về phía trước. Tiếng nói lại vang lên, lần này dịu dàng hơn nhưng vẫn không kém phần đáng sợ:

 

"Bạn có thể bước tiếp mà không cần khôi phục ký ức này. Những gì bạn chưa sẵn sàng đối mặt, bạn có thể để lại phía sau."

 

Hải Đăng hít một hơi sâu. Cậu nhìn vào bức tranh ký ức, rồi quay sang cánh cửa đang mở rộng chờ đợi. Mỗi bước lựa chọn đều có thể định hình tương lai của cậu, và đây chỉ mới là ký ức đầu tiên. Cậu không thể vội vàng, nhưng cũng không thể trì hoãn mãi.

 

Cuối cùng, Hải Đăng từ từ rút tay lại, không chạm vào khung hình. Cậu quyết định bước tiếp, ít nhất là bây giờ.

 

Cậu quay bước về phía cánh cửa đang mở. Ánh sáng rực rỡ từ đó khiến cậu cảm thấy ấm áp hơn, như thể một lối thoát đang chờ đón cậu. Nhưng đồng thời, một cảm giác mất mát lại len lỏi trong lòng. Cậu đã bỏ lại ký ức về mẹ, nhưng không biết liệu có còn cơ hội để quay lại hay không.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tro-choi-cua-ky-uc/03.html.]

Cánh cửa dẫn cậu vào một căn phòng hoàn toàn khác. Trước mắt cậu là một không gian lạ lẫm – một ngôi nhà nhỏ bên bờ biển, với sóng vỗ bờ đều đặn và gió thổi qua những cánh cửa sổ rộng mở. Cảnh tượng đẹp đẽ ấy làm cậu choáng ngợp, nhưng cũng đầy bí ẩn.

 

"Đây không phải là nhà mình... Đây là đâu?" Hải Đăng tự hỏi, đôi mắt cố gắng nhận ra bất kỳ điều gì quen thuộc. Nhưng không có gì. Ngôi nhà này không phải là một phần trong cuộc đời cậu – ít nhất là theo những gì cậu nhớ.

 

Trong khi cậu còn đang bối rối, một giọng nói trầm ấm vang lên từ phía sau.

 

"Cậu không nhớ nơi này, đúng không?"

 

Hải Đăng quay lại, nhìn thấy một người đàn ông đứng đó. Ông ta trông khoảng tứ tuần, với khuôn mặt bình thản nhưng đầy bí ẩn. Ông ta mặc một bộ vest đen trang trọng, đôi mắt sáng và sắc bén như đang nhìn thấu tâm can của Hải Đăng.

 

"Ông là ai?" Hải Đăng hỏi, cảm giác lo lắng dâng tràn.

 

Người đàn ông cười nhẹ, nhưng nụ cười không chạm tới đôi mắt. "Tôi chỉ là người hướng dẫn. Tôi ở đây để giúp cậu tìm ra sự thật trong ký ức của mình."

 

"Sự thật gì?" Hải Đăng nhíu mày, cảm thấy khó hiểu.

 

"Những ký ức cậu đang tìm kiếm không đơn giản như cậu nghĩ," người đàn ông trả lời. "Có những thứ cậu đã quên vì một lý do. Và có những ký ức mà cậu không hề biết mình đã có."

 

Hải Đăng lùi lại một bước, cảm giác lạnh sống lưng. "Ông đang nói gì vậy? Tôi chỉ muốn nhớ lại mẹ mình, chỉ thế thôi!"

 

Người đàn ông lắc đầu. "Không đơn giản như thế đâu. Mọi ký ức đều có giá trị riêng, và không phải tất cả đều tốt đẹp. Cậu đã sẵn sàng đối mặt với những ký ức đen tối chưa?"

 

Trái tim Hải Đăng thắt lại. Cậu không thể tin được rằng những ký ức cậu tìm kiếm lại có thể ẩn chứa điều gì đó đáng sợ. Nhưng đồng thời, cậu cũng biết mình không thể dừng lại ở đây. Cậu đã bước vào trò chơi này, và giờ chỉ còn cách tiếp tục.

 

"Tôi đã sẵn sàng," Hải Đăng nói, giọng cậu kiên định dù lòng đầy lo lắng.

 

Người đàn ông khẽ gật đầu. "Vậy thì, chào mừng cậu đến với sự thật."

 

Loading...