Trao đổi hôn nhân - Chương 07 - 08

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:47:52
Lượt xem: 4,288

7

 

Kho tin tức quân đội nhà họ Hoắc bị bao vây ở Yến Bắc truyền đến Thịnh Kinh, Trịnh Quy Ngu lấy cớ an ủi ta để đến thăm dò.

 

Lại nghe thấy tỳ nữ báo tin, vì quá mức đau buồn nên ta đã ngã bệnh không ngồi dậy được.

 

Tỷ ấy giả vờ giả vịt mà rơi vài giọt nước mắt trước mặt lão thái quân, sau đó biết rằng ta thật sự không thể gặp khách mới rời khỏi với dáng vẻ vừa tiếc nuối, vừa cười trên nỗi đau của người khác.

 

Hoắc Do Phương còn tự viết thư cho ta, nhờ bồ câu đưa đến. Trong lá thư viết:

 

[Nhị tẩu, thật không ngờ rằng hai người lại là tỷ muội ruột thịt. Trên thế gian này vậy mà lại có loại tiểu nhân như thế này, Hoắc Do Phương ta đây xem như được mở mang tầm mắt!]

 

Ta không lấy giấy bút viết hồi âm cho muội ấy, chỉ gấp lá thư muội ấy viết lại rồi cột vào trên đùi của bồ câu đưa thư.

 

Đây là cách báo tin bình an mà chúng ta đã hẹn với nhau.

 

Lúc này, ta cách Yến Bắc còn chưa đến trăm dặm.

 

8

 

Ngày nhận được thư nhà của Hoắc Nghiêu, ta đến gặp lão thái quân.

 

Tuy ta đã sớm tính trước, nhưng nếu Hoắc Nghiêu không chịu tin ta, ta cũng không thể làm gì được.

 

Nhưng chàng tin tưởng ta.

 

Ta cố gom góp dũng khí, bước vào phòng của lão thái quân.

 

Chỉ ở chung ngắn ngủi hai tháng, ta đã xem bà ấy như tổ mẫu ruột thịt của ta. Ta quỳ trên mặt đất, lại lần nữa nói cho lão thái quân lý do thoái thác mà trước đó ta đã nói với Hoắc Nghiêu.

 

Sau đó, ta dâng lá thư mà Hoắc Nghiêu gửi lên.

 

Lão thái quân im lặng một lúc lâu rồi mới nói với ta:

 

“Nhưng lần này con đi, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, làm sao ta ăn nói với Nhị Lang, làm sao ta ăn nói với cha con?”

 

Ta cười, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của bà ấy:

 

“Tổ mẫu, lần này con đi là để đồng sinh cộng tử với phu quân. Về phần cha con, ông ấy cũng không để ý đến tính mạng của một đứa con gái con vợ lẽ.”

 

Ta dời ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:

 

“Tổ mẫu, con là thứ nữ, di nương mất sớm, cha và mẹ cả chỉ xem con như một món đồ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-doi-hon-nhan/chuong-07-08.html.]

 

“Nhưng mà sau khi con gả đến đây, ngài đối xử rất tốt với con, Do Phương đối xử rất tốt với con, đại tẩu cũng đối xử rất tốt với con. Ngay cả cháu trai ra ngoài ăn đường mạch nha thấy ngon cũng không quên mang phần về cho con.”

 

Lão thái quân rơi nước mắt:

 

“Đứa nhỏ này, những điều tốt này làm sao đáng để con đánh cược cả tính mạng của mình cơ chứ?”

 

Ta cũng rơi nước mắt theo:

 

“Đầu ngã dĩ mộc qua, báo chi dĩ quỳnh cư*. Huống chi, đó chỉ là một giấc mộng vớ vẩn của con, vậy mà lang quân bất chấp tội c.h.é.m đầu vẫn tin tưởng. Nếu như con lùi bước thì chẳng phải là đã khiến cho chàng thất vọng, khiến cho mấy vạn tướng sĩ thất vọng hay sao?”

(* Tạm dịch: Người tặng cho ta mộc qua, ta lấy quỳnh cư để báo đáp. Mộc qua (木瓜) là đu đủ, quỳnh cư (琼琚) là ngọc bội đẹp đẽ tinh xảo. Đây là một câu thơ trong Kinh Thi, có nghĩa là không xem đó như là thù lao mà chỉ nguyện hai bên mãi mãi giữ mối quan hệ tốt đẹp.)

 

Lão thái quân im lặng một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên đỡ ta đứng dậy, đè ta ngồi lên giường.

 

Sau đó, bà ấy thế nhưng lại chỉnh sửa trang phục, hành lễ với ta.

 

“Tổ mẫu!”

 

“Quy Vãn,” Lão thái quân nắm lấy tay ta, dịu dàng nói, “Lần này con đi, chính là công thần của Hoắc thị. Chờ con bình an trở về, tổ mẫu sẽ đích thân xin phong hào huyện chúa cho con. Sau này, không ai có thể khinh thường nhục nhã con, cho dù đó là cha hay mẹ cả của con.”

 

“Nếu Nhị Lang đối xử không tốt với con, tổ mẫu sẽ cho phép các con hòa ly.”

 

Là tước vị, không phải cáo mệnh.

 

Có nghĩa là, cho dù sau này ta và Hoắc Nghiêu có hòa ly, nó vẫn thuộc về ta.

 

“Quy Vãn, đi thôi.”

 

Lão thái quân đích thân chọn ra những tinh nhuệ trong phủ binh của bà ấy để theo ta đi về phía Bắc.

 

Chúng ta xen lẫn trong đội đi buôn của Tôn thị để giấu tai mắt của người đời. Nhưng ta không ngờ rằng, người dẫn đầu đội đi buôn lần này thế mà lại là Tôn Nặc.

 

Tỷ ấy vẫn mặc trang phục nam, tư thế oai hùng:

 

“Không có ta ở đây, muội cho rằng muội có thể điều động đội đi buôn của Tôn thị suốt cả chặng đường hay sao?”

 

“Huống chi, một trận thắng, nói không chừng ta còn được phong làm hoàng thương*. Đến lúc đó, phu nhân tướng quân phải nói tốt cho ta vài câu đó nha.”

 

(* Hoàng thương: Thương gia hoàng gia.) 

 

Chúng ta nhìn nhau mỉm cười:

 

“Được!”

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay quá, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm, dịch mượt quá tròi (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)

    Cachuacuaanh 1 tuần trước · Trả lời

Loading...