Trao đổi hôn nhân - Chương 05 - 06

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:41:54
Lượt xem: 5,034

5

 

Ta và Tôn Nặc nói chuyện riêng suốt nửa canh giờ.

 

Lúc rời khỏi, tỷ ấy cầm hộp đựng tiền:

 

“Quy Vãn, muội đã nghĩ kỹ chưa? Đây là tất cả gia tài của muội đó.”

 

Ta gật đầu.

 

Bắt đầu từ khi ta nói ra những lời nói kia với Hoắc Nghiêu, đây đã là một canh bạc xa hoa.

 

Một khi đã như vậy, vì sao không đánh cuộc cho sảng khoái?

 

“Hoắc lão tướng quân có ơn với Tôn thị chúng ta, Quy Vãn, muội yên tâm, ta nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của muội.”

 

Ánh mắt Tôn Nặc nhìn ta không giấu được sự khâm phục.

 

Sau khi tiễn tỷ ấy rời khỏi, ta cũng bước lên xe ngựa, quay về phủ Trịnh.

 

Hôm nay là ngày hồi môn của ta và Trịnh Quy Ngu. Lão thái quân đã sớm chuẩn bị cho ta lễ vật hồi môn phong phú.

 

“Muội muội bây giờ đúng là quý nhân, mãi đến giờ này mới về nhà.”

 

Trịnh Quy Ngu nhìn phần lễ vật đồ sộ mà hai chiếc xe ngựa đều chở không xuể, trong mắt hiện lên một chút tức giận, nhưng lại nhanh chóng được thay bằng sự đắc ý.

 

“Nhưng cũng không trách muội, ngày tân hôn hôm đó, Nhị Lang nhà họ Hoắc đã ra trận, có lẽ ngay cả khuôn mặt của phu quân trông như thế nào, muội cũng không nhìn thấy rõ ràng. Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, nếu như……”

 

Tỷ ấy che miệng lại: “Là tỷ tỷ nói lỡ lời, muội muội chớ có trách.”

 

Ta cười: “Nếu tỷ tỷ đã biết mình nói sai, vậy sao lại không đứng dậy xin lỗi?”

 

Mặt tỷ ấy biến sắc: “Trịnh Quy Vãn, chẳng lẽ muội gả vào nhà cao cửa rộng thì không để đích tỷ là ta vào trong mắt nữa hay sao?”

 

“Đích tỷ nói năng lỗ mãng như vậy, lẽ nào không để phủ tướng quân vào trong mắt hay sao?” Ta cũng lạnh mặt mà nói.

 

Trịnh Quy Ngu sửng sốt, bỗng dưng tức giận mà chỉ vào mặt ta:

 

“Nhìn xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, đắc ý càn rỡ này của ngươi mà xem! Đúng là thấp kém không khác gì di nương của ngươi —”

 

“Tạ phu nhân ăn nói cho cẩn thận!”

 

Còn không đợi ta mở miệng, tỳ nữ mà lão thái quân ban cho ta đã mở miệng quát lớn.

 

Vị tỳ nữ này là từ trong cung mà ra, bên hông còn đeo dây cung.

 

Trịnh Quy Ngu không dám lỗ mãng, chỉ có thể liếc ta bằng ánh mắt độc ác.

 

Chúng ta yên lặng ngồi uống xong một tách trà nhỏ, cha mới dẫn theo Tạ Dĩ An bước vào phòng khách.

 

Chỉ nhìn biểu cảm trên mặt của cha, ta đã biết, Tạ Dĩ An lại giống như kiếp trước, nói ra những lời khiến cho cha như mở cờ trong bụng.

 

Người liên tục trúng Tam Nguyên thì sao có thể vô dụng cho được?

 

Lúc này, Trịnh Quy Ngu lại đắc ý trở lại. Tỷ ấy ra vẻ tỷ muội thân thiết, bước đến ngồi xuống bên cạnh ta, dùng âm lượng chỉ có hai người chúng ta nghe thấy được mà nói:

 

“Muội muội, tỷ phu* của muội chẳng những tài mạo song toàn mà còn cực kỳ yêu thương ta. Đêm tân hôn, màn đêm vừa buông xuống, chàng ấy đã hứa hẹn với ta, cuộc đời này tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.”

(* Tỷ phu: Anh rể.)

 

Ta gật gật đầu. Chuyện này ta tin, bởi vì kiếp trước, Tạ Dĩ An cũng nói với ta như vậy.

 

Mãi cho đến khi ta chết, hắn vẫn chưa nuốt lời, nhưng mà……

 

Ta liếc mắt nhìn Trịnh Quy Ngu một cái, cũng không tính công bố cho tỷ ấy biết trước câu đố.

 

Lần này, là tỷ ấy lựa chọn mà, đúng không?

 

6

 

Trịnh Quy Ngu không hề hài lòng với phản ứng của ta.

 

Nhưng cha và Tạ Dĩ An đã ngồi vào chỗ, nếu tỷ ấy nói thêm lời nào thì rất dễ bị bọn họ nghe thấy được, chỉ đành hậm hực mà ngậm miệng lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/trao-doi-hon-nhan/chuong-05-06.html.]

Sau khi di nương qua đời, ta cũng không còn nỗi vướng bận nào ở phủ Trịnh nữa. Dùng bữa xế xong, ta bèn nói lời tạm biệt.

 

Cha và mẹ cả đều không muốn giữ ta lại, chỉ dặn quản gia tiễn ta ra cổng.

 

Cách cổng không xa là một chiếc xe ngựa được phủ vải bố xanh.

 

Ta liếc mắt nhìn một cái. Đúng lúc này, một cơn gió thổi bay tấm màn che, để lộ ra Hà lang thoa phấn đang ngơ ngẩn nhìn vào phủ Trịnh.

 

Thật thú vị.

 

Ta cười cười, xoay người bước lên xe ngựa của phủ tướng quân.

 

Hai tháng tiếp theo, ngoại trừ việc gặp mặt bàn chuyện công việc với Tôn Nặc, thời gian còn lại, ta ở lại trong phủ tướng quân bầu bạn với lão thái quân.

 

Ta chủ động xin lão thái quân dạy ta cách quản lý. Kể từ lúc ban đầu, mẹ cả đã không tính để cho ta được gả vào nhà cao cửa rộng, cho nên ngoại trừ việc thêu thùa may vá và đạo đức phụ nữ cơ bản, bà ta vẫn chưa dạy cho ta cách quản lý gia đình.

 

Kiếp trước, khi gả đến nhà họ Tạ, bản thân Tạ phu nhân cũng xuất thân nghèo khó, càng không thể dạy ta điều gì.

 

Lão thái quân nghe thấy yêu cầu của ta thì rất vui mừng:

 

“Được chứ. Tuy con không phải là con dâu trưởng, nhưng học nhiều một chút cũng xem như có bản lĩnh trong người.”

 

Bà ấy dạy dỗ cho ta và muội muội của Hoắc Nghiêu là Hoắc Do Phương.

 

Nên quản lý gia đình như thế nào, kiểm toán, xã giao, thu phục lòng người như thế nào.

 

Hoắc Do Phương vừa học vừa vò đầu bứt tai, nhưng ta lại rất trân trọng cơ hội này.

 

Không những học mà còn hay hỏi, lão thái quân không đủ sức, đại tẩu bèn chủ động gọi ta đến xem nàng ấy quản lý.

 

Hoắc Do Phương còn rất thán phục ta.

 

Qua lại thường xuyên, chúng ta cũng thân thiết với nhau hơn. Lúc rảnh rỗi, muội ấy đề nghị dạy ta cưỡi ngựa.

 

Ta vui mừng khi học được nhiều thứ hơn, lại không ngờ rằng ta còn có thiên phú cưỡi ngựa.

 

Muội ấy chỉ mới dạy ta 3 ngày, ta đã có thể tự mình cưỡi ngựa chạy chậm. Dưới tay của ta, ngay cả con ngựa khó tính của Hoắc Nghiêu cũng trở nên ngoan ngoãn lạ thường.

 

Hoắc Do Phương còn cười hì hì mà nói:

 

“Nhị tẩu, tẩu và nhị ca thật đúng là duyên trời tác hợp, ngay cả ngựa của huynh ấy cũng yêu thích tẩu.”

 

Sau khi trêu ghẹo ta xong, muội ấy lại hỏi:

 

“Tẩu đã đọc lá thư mà nhị ca viết cho tẩu chưa?”

 

Ta lắc đầu:

 

“Ta không nhận được lá thư nào.”

 

“Sao có thể!”

 

Hoắc Do Phương gấp đến mức siết chặt dây cương, vội vàng lôi ta trở về phủ.

 

“Trong lá thư nhị ca gửi cho ta còn dặn đi dặn lại, dặn ta hãy chăm sóc tẩu cho tốt, sao có thể không viết thư cho tẩu được? Nhất định là sáng nay tẩu đi ra ngoài sớm quá, còn chưa kịp nhìn thấy lá thư.”

 

Ta bị Hoắc Do Phương đẩy vào phòng ngủ, thế nhưng thật sự thấy một lá thư còn chưa được mở đang đặt trên bàn.

 

“Thân gửi ngô thê, Quy Vãn.”

 

Hoắc Do Phương còn vui vẻ đọc mấy dòng chữ bên ngoài lá thư lên thành tiếng, run run bả vai một cách hơi thái quá, sau đó nhét lá thư vào trong tay của ta:

 

“Nhị ca buồn nôn quá đi mất, nhị tẩu, tẩu cứ từ từ mà đọc nha!”

 

Nói xong, muội ấy còn cẩn thận đóng cửa lại cho ta.

 

Ta chần chờ trong chốc lát rồi mới mở lá thư ra, lại không ngờ rằng trên tờ giấy chỉ có một câu:

 

[Mộng Khanh, giấc mộng trở thành sự thật.]

 

Ta hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.

 

Chàng ấy đang nói cho ta, giấc mộng của ta trở thành sự thật.

Bình luận

1 bình luận

  • Truyện hay quá, cảm ơn nhà dịch nhìu lắm, dịch mượt quá tròi (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)

    Cachuacuaanh 1 tuần trước · Trả lời

Loading...