TÔI VÀ BẠN TRAI QUEN NHAU TẠI HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-07-07 02:01:07
Lượt xem: 273

7.

 

Có phải tiểu Trinh của chúng ta đang tìm bạn gái? Người phụ nữ xinh đẹp nhìn tôi với nụ cười trên môi. 

 

“À, cô không phải…” 

 

Tôi chợt nhận ra mình đã làm một việc ngu ngốc. 

 

"Đừng hiểu lầm, tôi là chị gái của Lâm Trinh." Cô giải thích. 

 

Lúc ấy, trong đầu tôi hiện lên vô số lời giải thích.

 

Ví dụ: chúng tôi đang làm những video ngắn hoặc chúng tôi đang đùa giỡn. 

 

Tôi chưa kịp nói gì thì Lâm Trinh đã lặng lẽ nói: "Chị ơi, cô ấy đang “dùng thuốc” nên không được tỉnh. Chúng em vừa bắt được cô ấy." 

 

Khi anh ấy nói vậy, Lâm Trinh đã gỡ tay tôi ra khỏi cánh tay anh ấy, cùng với tay kia của anh ấy túm lấy tay tôi.

 

“Không thực hiện được, cô thất vọng sao?" Lâm Trinh cười nói. 

 

"Xóa video." Tôi nghiến răng. 

 

"Thành phẩm, trao đổi.”

 

“Viết một bản cam kết, hứa rằng sau khi tôi đưa cho anh đoạn video đã chỉnh sửa, anh sẽ xóa video của tôi khỏi điện thoại của anh.” 

 

“Cuối cùng cô cũng thông minh.” 

 

Anh lấy một tờ giấy, viết cảm kết và ký tên. 

 

Tôi lo lắng nên nắm lấy tay anh ấn dấu vân tay. 

 

Sau khi về nhà, tôi cật lực làm việc suốt một tiếng đồng hồ, cắt đoạn video ra gửi cho Lâm Trinh. 

 

Anh ấy gửi một emoji "OK". 

 

“Video?” tôi hỏi. 

 

Anh ấy trả lời: "Xóa ." 

 

"Nói dối tôi là một con ch.ó con!" 

 

"Nói dối cô tôi là một con ch.ó con." 

 

Lúc đó tôi không biết rằng Lâm Trinh thực sự có thể sủa.

 

8.

 

Ngày hôm sau, khi đang ngủ nướng thì bị phá vỡ bởi cuộc điện thoại của mẹ tôi. 

 

"Mẹ ơi, ngày nào chúng con cũng thức tới khuya. Cuối cùng cũng đến cuối tuần, mà mẹ không cho con ngủ thêm chút nào à." 

 

"Về nhà ăn trưa đi. Bố mẹ đã mua rất nhiều món con thích đang nấu ở bếp." 

 

Tôi sửng sốt, nhìn điện thoại, tám giờ rưỡi. 

 

Được rồi, 8h30 đã bắt đầu nấu cơm trưa. 

 

“Ừ.” 

 

Tôi quay người lại chuẩn bị ngủ tiếp. 

 

Mẹ tôi biết quá rõ tôi nói thêm: "không ngủ nữa, rời giường, rửa mặt rồi trang điểm." 

 

"Ồ, sao mẹ lại bảo con trang điểm." 

 

“Con đầu bù tóc rối về nhà, hàng xóm nhìn thấy mẹ con không có mặt mũi." 

 

Tôi cố ý dài giọng nói: "Được rồi, vì mặt mũi mẹ yêu, con sẽ dậy trang điểm kỹ càng, mặc chiếc váy nhỏ xinh. Con đảm bảo sẽ trông đẹp nhất ở tòa nhà 12 của mẹ." 

 

Kết quả là, tại cổng tiểu khu, tôi đã gặp nhân chứng lịch sử đen tối của mình, cảnh sát Lâm.

 

Tại sao anh ấy sống ở đây?

 

Tôi chỉnh lại kính râm, hạ dù che nắng, đi một vòng lớn trong tiểu khu trước khi đến trước cửa nhà mình. 

 

Thật sự chạy trời không khỏi nắng, không ngờ rằng người mở cửa cho tôi lại là anh ấy. 

 

"Chúng ta cũng xuất phát từ cổng tiểu khu, nhưng cô lại đi chậm hơn tôi mười phút." cảnh sát Lâm dựa vào khung cửa liếc nhìn đồng hồ. 

 

Giúp với, anh ấy đã nhìn thấy tôi rồi! Nhưng tại sao anh ấy lại xuất hiện ở nhà tôi? 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-trai-quen-nhau-tai-hien-truong-bat-giu/chuong-3.html.]

"A, Lộ Lộ đã về rồi, vào đi, vào đi." 

 

Tại sao, dì Lý hàng xóm cũng ở nhà của chúng tôi? 

 

"Tiểu Lâm, đây là Hạ Tử Lộ," dì Lý kéo tôi vào. 

 

"Lộ Lộ, đây là Lâm Trinh." 

 

"Xin chào." 

 

Lâm Trinh giả vờ như thấy tôi lần đầu tiên, đưa tay ra cho tôi. 

 

Tôi bắt tay một cách lúng túng rồi chạy nhanh vào bếp. 

 

"Mẹ, có chuyện gì vậy?" 

 

"Tuần trước dì Lý của con nói muốn giới thiệu cho con một người, mẹ cũng không thể từ chối."  

 

“Không thể từ chối, mẹ nhìn xem đây là bộ dáng miễn cưỡng của mẹ sao “

 

Cuối cùng tôi đã biết tại sao tôi lại phải trang điểm. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

 

Bố tôi rũ bỏ bắp cải trên tay, quay lại nói: “Cảnh sát, sứ giả công lý, thật tuyệt vời.” 

 

“Bố, bố cũng phản bội con rồi.” tôi ôm ngực.

 

“Đi đi, ra phòng khách nói chuyện, ở đây không cần con giúp đỡ.” 

 

Mẹ đẩy tôi ra khỏi bếp. 

 

Dì Lý thấy vậy nói: "Ai cha, dì chợt nhớ tới trên bếp có một cái nồi, dì phải quay lại nhìn xem. Các cháu đều trẻ, có chủ đề chung, nói chuyện vui vẻ."  

 

Lâm Trinh phụ hoạ nói: “Ngồi đi, nghe dì Lý, chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé.” 

 

Tôi liếc nhìn Lâm Trinh, người rộng lượng, lịch sự và hay cười. 

 

Ai có thể tin rằng anh ta là người hay cười giả tạo, với đầy đủ kỹ năng châm biếm và miệng lưỡi mạnh mẽ?

 

9.

 

Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy. 

 

"Anh không ngạc nhiên khi đối tượng xem mắt là tôi sao?" 

 

Tôi kéo ghế ngồi đối diện với Lâm Trinh. 

 

Tôi không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó tôi có thể thẩm vấn được cảnh sát. 

 

"Tôi biết sớm hơn cô một chút." Lâm Trinh trả lời. 

 

“Một chút là bao lâu?” 

 

Lâm Trinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trước khi cô lao vào xe cảnh sát của chúng tôi.” 

 

Chẳng trách anh ta khắp nơi lợi dụng quá khứ đen tối của tôi để nhắm vào tôi. 

 

Hóa ra anh ta đang nhắm vào đồ vật chứ không phải con người, tất cả đều là vì cuộc xem mắt mù quáng này. 

 

"Nếu anh nói với tôi sớm hơn thì chuyện này đã không xảy ra hôm nay." 

 

"Tôi nghĩ nó khá thú vị." 

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, cảm thấy tức giận. 

 

Lúc này, mẹ tôi gọi tôi từ bên kia bàn ăn. "Lộ Lộ, đưa Tiểu Lâm qua ăn tối." 

 

Rơi vào đường cùng, tôi đành phải giả vờ ngoan ngoãn, cư xử tốt trước mặt bố mẹ.

 

Nhưng cũng không thể không làm gì, nếu không đó chẳng phải tiện nghi cho Lâm Trinh sao?

 

Là cảnh sát, Lâm Trinh thường không uống rượu, chắc hẳn tửu lượng anh ta sẽ kém, nên tôi lấy rượu cũ của trong tủ của bố tôi ra.

 

“Bố ơi, hôm nay chúng ta cùng uống chút rượu nhé.” 

 

Tôi rất phấn khích. 

 

Kết quả cuối cùng, Lâm Trinh từ từ mở mắt ra, khi nhìn thấy tôi, sự bối rối của anh ấy chuyển thành kinh hãi. 

 

“Cảnh sát Lâm, anh ngủ ngon.” 

 

Tôi thừa nhận, trạng thái hiện tại của tôi chính là tiểu nhân đắc chí.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...