TÔI VÀ BẠN TRAI QUEN NHAU TẠI HIỆN TRƯỜNG BẮT GIỮ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 12:44:20
Lượt xem: 244

10.

 

Lâm Trinh đột nhiên từ trên giường ngồi dậy. 

 

"Đừng hoảng sợ, anh chỉ ngủ có năm tiếng thôi." Tôi mỉm cười giơ ngón tay lên lắc lắc với anh. 

 

Đã năm giờ đồng hồ và trời gần như tối. 

 

Lâm Trinh nhanh chóng đứng dậy, nhanh chóng mặc chiếc áo khoác vào. 

 

"Đừng lo lắng, còn có quà cho anh." 

 

Tôi lấy điện thoại ra, phát đoạn video say xỉn quý giá của Lâm Trinh. 

 

Ví dụ như, anh ta cùng bố tôi xưng huynh gọi đệ, anh ta cùng tôi kết nghĩa anh em, cuối cùng anh ta lại say khướt ngã trên bàn. 

 

“Hạ Tử Lộ,” Lâm Trinh giật lấy chiếc điện thoại đã khóa của tôi đưa cho tôi, ra lệnh: “Xóa đi.” 

 

“Quý giá như vậy, làm sao có thể xóa đi?” 

 

Lâm Trinh không vội mà ngồi ở mép giường, chậm rãi nói: “Tôi chợt nhớ ra trong máy tính của tôi vẫn còn bản sao màn trình diễn chúc mừng năm mới của cô.” 

 

“Anh, anh, anh, đồ chó con!” tôi chỉ vào ảnh ta hô to.

 

Lâm Trinh mỉm cười, cúi người nói vào tai tôi: "Gâu." 

 

Trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy! 

 

Tôi đã cố gắng hết sức để ghi nhớ các động tác trong phim võ thuật. 

 

Sau ba đòn, tôi bị Lâm Trinh ghim vào tường. 

 

“Hậu quả của việc hành hung cảnh sát là rất nghiêm trọng”

 

Gặp việc khó khăn tìm mẹ, là quy tắc tôi tuân theo từ khi còn nhỏ. 

 

Kết quả là tôi lấy hết sức hô to. "Mẹ!”

 

11.

 

Không ngờ tôi lại mang quân tiếp viện tới nên Lâm Trinh buông tôi ra nhanh như chớp. 

 

Mẹ tôi nhanh chóng mở cửa bước vào. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD

"Dì." Lâm Trinh cố gắng mỉm cười. 

 

"Tiểu Lâm tỉnh rồi, dì đã nấu chút canh giải rượu, ra ngoài uống." 

 

"Mẹ, anh ta đang vội. Vừa lúc con về nhà, bọn con phải đi rồi." 

 

“Sao lại gấp gáp vậy.”

 

“Dì lo lắng quá, con sẽ đưa Lộ Lộ về nhà?” 

 

Ồ! Lộ Lộ là để Anh ta kêu sao.

 

"Chú cảnh sát đưa con về nhà, mẹ có thể yên tâm xem TV với bố." 

 

"Còn bé này, Tiểu Lâm còn trẻ, chú là chú cảnh sát gì vậy?" 

 

Cảnh sát Lâm gọi bố tôi là anh trai trong lúc say rượu, vậy anh ta không phải là chú tôi à? 

 

Trước khi đến cổng, chúng tôi gặp người hàng xóm nhiệt tình dì Lý đang đi dạo. 

 

Dì Lý hỏi chúng tôi cảm thấy thế nào. 

 

Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Cảnh sát Lâm là một người rất tốt, nhưng bọn cháu…” 

 

“Nhưng bọn cháu quyết định từ từ tiến tới.” Cảnh sát Lâm tiếp lời tôi. 

 

"Từ từ cũng tốt. Bây giờ dì chỉ lo lắng người trẻ tuổi, một lát thì bên nhau, một lát lại chia tay." 

 

Dì Lý nhìn Lâm Trinh giống như nhìn con trai.

 

"Cảm ơn dì Lý. Bọn cháu còn có việc phải làm, chúng cháu đi trước." 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-va-ban-trai-quen-nhau-tai-hien-truong-bat-giu/chuong-4.html.]

Tôi nắm lấy tay áo Lâm Trinh, bước nhanh về phía trước. 

 

Nếu chúng tôi tiếp tục nói chuyện, điều gì đó sẽ xảy ra. 

 

"Làm gì đi nhanh thế?" Lâm Trinh dừng lại, tôi bị lực mạnh của anh ta kéo lại. 

 

"Ai cùng anh từ từ tiến tới? Chúng ta cả đời cũng không qua lại với nhau!" 

 

"Em ghét tôi đến thế à?"

 

"Tôi ghét chó." Tôi bĩu môi.

 

Tôi không ghét chó, tôi chỉ ghét những kẻ có quá khứ đen tối của tôi mà vẫn sủa như chó. 

 

“Chó là bạn thân nhất của con người.” 

 

“Cảnh sát Lâm, nếu không thì anh đúng là một con ch.ó thật.” 

 

Tôi dừng một chiếc taxi ngay khi tôi bước vào, cảnh sát Lâm đã chen vào.

 

12.

 

“Anh đang làm gì vậy?” 

 

“Tôi đã hứa với dì là sẽ đưa em về nhà.” 

 

“Không cần, xuống xe đi.” 

 

Lâm Trinh chặn tay tôi lại, nói phía trước: "Bác tài, Lệ Xuân Giai Viên." 

 

Người lái xe nhấn ga phóng xe ra ngoài, nói rất nhiều lời. "Hai người bên nhau lời qua tiếng lại là chuyện bình thường, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà, tôi đem điều hòa hạ xuống, hai người hãy bình tĩnh trước, xuống xe liền tốt." 

 

Tôi nhanh chóng giải thích: "Bác tài, không phải..." 

 

"Cảm ơn bác tài. Tôi sẽ dỗ dành cô ấy thật tốt." Lâm Trinh ngắt lời tôi. 

 

Tôi nhéo cánh tay của Lâm Trinh. 

 

Lâm Trinh thì thầm vào tai tôi: "bác tài là một người tốt như vậy, đừng phá hoại hạnh phúc của người khác." 

 

Bây giờ tôi có thể thấy Lâm Trinh đối xử tốt với tất cả mọi người ngoại trừ tôi. 

 

Từ từ! Lệ Xuân Giai Viên? 

 

Tôi hỏi cảnh sát Lâm: “Làm sao anh biết nơi tôi sống?” 

 

“Xin lỗi, tôi là cảnh sát? 

 

Tại sao có cảm giác gì đó không ổn? 

 

"Anh lạm dụng chức quyền của mình!" 

 

Lâm Trinh nói: "Cho tôi một cơ hội." 

 

Câu nói quen thuộc như vậy, tôi thật muốn nắm lấy. 

 

"Làm thế nào tôi có thể cho anh một cơ hội?”

 

Tôi hỏi. 

 

"Trước đây tôi không có lựa chọn nào khác, nhưng bây giờ tôi muốn làm người tốt." 

 

"Vậy thì xóa video đi."

 

"Tôi không có nhàm chán mà lưu video vào máy tính, nhưng đó là đoạn phim từ máy ghi âm của cơ quan, và văn phòng phải lưu trữ nó.”

 

"Thật tốt khi bọn tội phạm không lấy được nó." Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. 

 

Có vẻ như người lái xe thật lòng muốn chúng tôi bình tĩnh lại, tôi nổi da gà vì lạnh. 

 

Ngay khi tôi định yêu cầu bác tài tăng nhiệt độ thì một chiếc áo khoác được khoác cho

tôi. 

 

Về đến nhà, tôi nhận ra mình vẫn đang mặc áo khoác của Lâm Trinh. 

 

Tôi vẫn phải đưa áo khoác cho anh ấy nên chúng tôi phải gặp lại nhau.

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...