Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Không Cần Anh Ta Nữa - Chương 119

Cập nhật lúc: 2024-08-23 09:52:10
Lượt xem: 118

Hạ Nam Phương một chút đều không sợ những lời này của Lý Nhiễm, thậm chí khi cô nhắc tới muốn kéo ông nội ra làm chỗ dựa còn cười khẽ một tiếng.

 

"Đây là nguyên nhân hôm nay em vẫn luôn vui vẻ như vậy? Ông nội đã về nhà, em cảm thấy có thể đi rồi?"

 

Lý Nhiễm không đáp, trong lòng có loại dự cảm không tốt.

 

Hạ Nam Phương vừa cười vừa hơi hơi khom lưng.

 

Khuôn mặt anh tuấn tiến sát lại gần trước mặt Lý Nhiễm, nụ cười trên môi có vẻ mê người lại tà ác: "Lý Nhiễm, từ lúc sáu tuổi tôi chưa từng sợ ông nội. Em cho rằng tôi 28 tuổi, còn sợ sao?"

 

Lý Nhiễm tận lực che dấu hoảng loạn trong lòng, cô an ủi bản thân, đó không phải kết cục tồi tệ nhất.

 

Hai người đang giằng co, quản gia ở bên ngoài gõ cửa, nhẹ giọng: "Lão gia dậy rồi."

 

Lý Nhiễm nhìn về phía ngoài cửa, trong mắt xuất hiện hy vọng, cô dùng sức đẩy Hạ Nam Phương ra, đạp cửa đi ra ngoài.

 

Ban đầu ông nội Hạ ngủ ở lầu một, sau khi ông đến viện dưỡng lão Nam Sơn thì phòng vẫn luôn để trống, lần này về nhà vẫn ở tại phòng ban đầu.

 

Lý Nhiễm lau lau đôi mắt đỏ hồng, điều chỉnh lại tâm trạng, tận lực không để mình chật vật.

 

"Nội ơi!"

 

Cô cười đẩy cửa ra, ông cụ đang ngồi trên ghế dựa, đang lau bộ trà cổ.

 

Hạ Nam Phương chỉ uống cà phê không uống trà, bộ ấm trà cổ của ông nội Hạ đặt ở trong nhà, sắp lên mốc tới nơi rồi.

 

"Nhiễm Nhiễm."

 

Ông cụ buông đồ trong tay xuống, vẫy tay: "Lại đây."

 

Lý Nhiễm lấy hoa trong lòng cho hộ lý bên cạnh, sau đó lấy một cái ghế, ngoan ngoãn đi đến.

 

Nói đến vận mệnh cũng kỳ lạ, Hạ Nam Phương chỉ có mẹ không có cha. Mà Lý Nhiễm chỉ có cha, không có mẹ.

 

Hai người hợp lại đều có một ông nội vô cùng yêu thương bọn họ.

 

Miệng cô ngọt ngào mà gọi vài tiếng ông nội, ông cụ cười như được mùa.

 

Hai người nói chuyện trong một lúc, ông cụ nhìn về phía ngoài cửa: "Nam Phương đâu?"

 

Lý Nhiễm cố gắng để biểu cảm được tự nhiên một chút: "Không biết ạ, mở họp hay đi đâu đó rồi."

 

Ông cụ thấy rõ lòng người, làm sao không phát hiện manh mối giữa bọn họ: "Cãi nhau?"

 

Lý Nhiễm gật gật đầu.

 

"Thằng nhóc Nam Phương kia, từ nhỏ bị nội chiều hư, tính tình quá lớn. Nếu nó chọc con không vui, con nói với nội, nội thay con tấu nó."

 

Nói, ông cụ nắm chặt nắm tay, làm ra tư thế muốn đánh người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-khong-can-anh-ta-nua/chuong-119.html.]

 

Lý Nhiễm thấy tinh thần ông cũng không tệ lắm, hơi hơi hé miệng: "Nội ơi."

 

Ông cụ từ ái mà vuốt tóc cô, người gặp việc vui tâm trạng sẽ sảng khoái, ngay cả nếp nhăn nơi khóe mắt đều trở nên bay múa.

 

"Con... con không muốn kết hôn với Hạ Nam Phương."

 

Ý cười trên môi ông cụ không thay đổi, bất động thanh sắc hỏi: "Đã bàn bạc kỹ chưa? Cũng không quan trọng, hai người các con không tính là lớn lắm, kết hôn muộn chút cũng không sao."

 

"Không phải nội ạ. Ý của con là nói, con không muốn gả cho Hạ Nam Phương."

 

Tuy ông cụ đã thu hồi ý cười, nhưng ngữ khí rất nhẹ nhàng: "Nói cho nội biết, vì sao?"

 

Không bởi vì cái gì khác, nhưng từ trong giọng nói dịu dàng của ông cụ, cho Lý Nhiễm dũng khí vô hạn.

 

"Nội, con không thích anh ấy nữa."

 

Ông cụ nghe xong lời này, hơi có kinh ngạc.

 

Trước kia Lý Nhiễm yêu đứa cháu nhà mình bao nhiều, ông xem ở trong mắt, bằng không cũng sẽ không nhọc lòng làm cho hai người bọn họ ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm.

 

Hơn nữa tính cách của Lý Nhiễm hơi nhút nhát, coi trọng tình cảm. Nói thích, đó chính là chuyện cả đời.

 

Ông cụ lập tức nhận ra có gì đó không ổn, đào sâu hơn thì có lẽ ông sẽ biết là đã xảy ra chuyện gì.

 

"Nói cho nội biết, có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

 

Lý Nhiễm chợt rơi nước mắt, trán cô dựa lên đầu gối ông cụ, khóc không thành tiếng.

 

"Không khóc, có chuyện gì nội làm chủ cho con."

 

Lý Nhiễm thật sự rất đau lòng, ông cụ nghe xong lời nói đầu tiên của cô đã kết luận Lý Nhiễm nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

 

Mà Hạ Nam Phương đến nay lại còn không rõ, là nguyên nhân gì làm cho bọn họ đi xuống.

 

Sau khi Lý Nhiễm bình tĩnh lại, nói những chuyện từ lúc ông cụ đi thì Hạ phu nhân đối xử với cô ở Hạ gia là như thế nào, quản gia, Lý Ngải còn có một ít người giúp việc bằng mặt không bằng lòng ra sao.

 

Hạ Nam Phương hàng năm đi công tác bên ngoài, thờ ơ lạnh nhạt với cô làm sao. Quan trọng nhất chính là, tính cách Hạ Nam Phương bá đạo vô lý, căn bản không có cách nào nói chuyện được với anh.

 

Cuối cùng cô mới nói: "Nội ơi, Hạ Nam Phương anh ấy cũng không phải thích con. Anh ấy chỉ là có thói quen với việc có con, đã quen con tốt với anh ấy, đã quen con không cầu hồi báo không điều kiện."

 

"Nhưng mà, lòng con vô cùng đau đớn.... nội ơi, hiện tại con hối hận khi đã thích anh ấy. Con không muốn thấy anh ấy nữa, anh ấy lập tức bắt con trở về, còn buộc con ngồi thuyền."

 

Nói đến đây, ông cụ nhịn không được nữa.

 

"Đi gọi Hạ Nam Phương tới!"

 

Bình thường ông cụ đều gọi anh là "Nam Phương", chỉ có một số thời điểm rất ít, sẽ gọi anh cả tên lẫn họ.

 

Thấy ông cụ đang nổi nóng, Lý Nhiễm lại tàn nhẫn bức ra vài giọt nước mắt: "Nội, nội đừng tức giận. Chú ý sức khỏe."

Loading...