Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Đến Làm Loạn Chương Trình Bắt Ma - Series「Quỷ Sai 3」 - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-14 11:55:56
Lượt xem: 355

Thứ hai, tôi có thẻ thông hành âm phủ.

 

Tôi bước vào thang máy, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.

 

An Nhiên và lão đạo sĩ đều không theo kịp.

 

Đặc biệt là An Nhiên cười nhạt nhìn tôi, như thể trong mắt cô ta thì tôi đã là một người chết.

 

7.

 

Sau khi vào thang máy, ánh sáng đỏ xung quanh bắt đầu nhấp nháy.

 

Tôi chán nản nghịch chiếc điện thoại thông linh.

 

Thử xem liệu có thể mở một trận đấu trong game Liên Quân không.

 

Không biết có gánh nổi không.

 

Ngay lúc đó, thang máy đột nhiên rung lắc dữ dội.

 

Dòng m.á.u tươi đột ngột tràn ra từ mặt đất, nhanh chóng lan đến mu bàn chân của tôi.

 

Bên trong dòng m.á.u nổi lên những bàn tay đứt lìa trắng bệch.

 

Tôi ghê tởm giẫm một chân lên dòng máu.

 

Nhưng rồi nhớ ra rằng mình đang livestream.

 

"Ai da, sao ở đây lại nhiều m.á.u thế này? Thật đáng sợ! Ai da, sao còn có một bàn tay đứt lìa nữa? Huhu, đây là nơi đáng sợ gì thế này?"

 

Không biết có phải giọng tôi quá giả tạo không mà bàn tay đứt lìa trên sàn cứng đờ trong chốc lát.

 

Rồi ngay lập tức nắm lấy bắp chân của tôi.

 

Nhưng ngay khi nó bò lên, tôi đã đạp lên mu bàn tay của nó.

 

Tôi đạp rất mạnh, thậm chí còn nhảy lên đạp thêm.

 

"Huhu, có ai tốt bụng đến cứu tôi với!"

 

Số lượng người xem live stream của tôi đột nhiên tăng vọt.

 

[Buồn cười c.h.ế.t mất, cô gái này đáng đời, tôi biết là cô ta sẽ tiêu đời mà.]

 

[Hahaha, tôi vào đây chỉ để xem cô ta tự chuốc lấy rắc rối thôi, đạo cụ của chương trình đỉnh thật, cứ thế mà hù cô ta được đấy.]

 

[Các chị em ơi, chẳng lẽ chỉ có mình tôi cảm thấy có vẻ như người mới này không sợ chút nào sao? Cô ta la hét to như vậy nhưng chân vẫn giẫm lên bàn tay đứt lìa kia kìa, bàn tay đó hình như bị giẫm nát thành mấy khúc luôn rồi…]

 

[Hình như thật vậy... Có khi chỉ là ngẫu nhiên thôi? Mạng cô ta lớn thật đấy.]

 

Những bàn tay đứt lìa trong thang máy bị tôi giẫm nát tan tành.

 

Thang máy nhanh chóng mở ra.

 

Những bàn tay đứt lìa bên trong thang máy lập tức tán loạn chạy trốn, như thể có ma quỷ đang đuổi theo chúng.

 

Tôi bước ra khỏi thang máy.

 

Vừa đến cửa nhà xác, tôi phát hiện có người đã đến đây trước.

 

Nhìn kỹ lại, thì ra là anh chàng đẹp trai Ti Trình.

 

Làn da của anh ta có hơi giống kiểu tái nhợt vì bệnh tật, chỉ có đôi môi hơi hồng.

 

Thấy tôi ra ngoài, có vẻ anh ta hơi ngạc nhiên.

 

"Chào nhé, sao anh cũng đến điểm nhiệm vụ này vậy? Anh đã tìm ra cách vào chưa?"

 

Tôi bước qua như không có chuyện gì rồi vỗ vai anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-den-lam-loan-chuong-trinh-bat-ma-seriesquy-sai-3/chuong-5.html.]

 

Không phải là tôi cố tình muốn làm quen với anh ta đâu.

 

Chủ yếu là tôi thấy con lệ quỷ đen cháy đang treo ngược trên trần nhà, sắp sửa vươn tay chạm vào Ti Trình thôi.

 

Anh ta lạnh lùng liếc nhìn tôi, sau đó nhìn về phía cửa nhà xác.

 

Trên cửa có một ổ khóa sắt bị gỉ, và trên ổ khóa có những hoa văn kỳ lạ mờ ảo.

 

Tôi liếc nhìn một chút rồi đưa tay định chạm vào.

 

Nhưng ngay lập tức bị Ti Trình nắm chặt cổ tay lại.

 

Anh ta nhíu đôi lông mày thanh tú, quát:

 

"Đừng động vào, trên khóa này có lời nguyền, người dùng sức để mở nó sẽ bị lệ quỷ bám lấy."

 

"Lời nguyền à? Mấy thứ này tôi quen rồi, không cần lo, trước đây gặp lời nguyền tôi cũng không hoảng, giao cho Phật tổ xử lý, Ngài rất đáng tin."

 

Tôi mỉm cười nói, đồng thời một tay vặn mở chiếc khóa sắt.

 

Cả người Ti Trình ngớ ra.

 

Nói thật, tôi rất mong lời nguyền linh nghiệm, để quỷ đến quấn lấy tôi, lúc đó tôi sẽ mở túi thu hồn ra, để chúng xếp hàng mà nhảy vào.

 

Như vậy thì tôi còn thấy nhàn nhã nữa.

 

Quả nhiên, ngay khoảnh khắc mở khóa sắt, bên trong đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh lùng, tiếng gào thét của lệ quỷ vang lên bên tai.

 

Chúng như bị giam cầm quá lâu, giờ đây đồng loạt gào thét ầm ĩ lao ra ngoài.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

Nhưng vừa lao đến cửa, tôi đã không kìm được mà mở túi áo của mình ra.

 

Túi thu hồn bên trong đã “Đói bụng" rồi.

 

Những lệ quỷ thấy tôi nhe răng cười với chúng, bỗng sững lại một lúc.

 

Đúng lúc đó, một giọng nữ vui mừng vang lên từ phía sau:

 

"Ti Trình, sao anh cũng đến đây?"

 

Những lệ quỷ: "... Có biến rồi, rút lui!"

 

Những lệ quỷ trong nhà xác nháy mắt đã rút hết sạch!

 

Mặt tôi tức khắc đen lại.

 

Quay lại nhìn.

 

Phát hiện An Nhiên và lão đạo sĩ không biết từ khi nào cũng đã xuống đây.

 

Hai người trông rất nhếch nhác, toàn thân đầy bụi.

 

8.

 

Lúc này, chửi thề cũng không đủ để diễn tả tâm trạng của tôi.

 

Tôi lạnh lùng quay lại nhìn An Nhiên.

 

Cô ta như không nhìn thấy tôi, mà chen thẳng vào đứng cạnh Ti Trình bên cạnh tôi.

 

Ti Trình lạnh lùng liếc nhìn cô ta.

 

"Có một nhiệm vụ cần tôi đến đây để lấy một thứ."

 

An Nhiên vui mừng hỏi: "Vậy chẳng phải chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau sao?"

 

Nói xong cô ta mới như nhận ra sự hiện diện của tôi.

 

Loading...