Tôi Đang Đợi Cô Ấy Quay Đầu Lại - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:06:25
Lượt xem: 2,419

13. 

Vào học kỳ thứ hai của năm thứ hai, mẹ kế tôi đã phát hiện ra chuyện của tôi và Giang Ký Hoài. 

Bà ta mỉm cười trước mặt thì nói ủng hộ tôi, sau lại quay lưng liền cùng cha tôi sắp xếp mối hôn sự với gia đình giàu có nào đó bên nước ngoài mà ông ta đã cố lấy lòng tận mấy năm qua.  

Tôi kịch liệt phản đối, cha tôi đã nói thẳng:

"Thằng khốn Giang Ký Hoài kia, dù có khởi nghiệp cũng nhất định thất bại. Hai đứa chúng mày sẽ không có tương lai."

"Nghe lời cha, ngoan ngoãn cùng ra nước ngoài."

Ông ta gây áp lực từ trên xuống, sử dụng nguồn lực và mối quan hệ mà ông ta có trong nhiều năm để chèn ép công ty nhỏ của Giang Ký Hoài. 

Giang Ký Hoài chưa từng kể chi tiết cho tôi nghe, nhưng nhìn hắn ngày càng gầy gò và mệt mỏi, làm sao tôi có thể không đoán được?

Tôi thực sự là một người ích kỷ, ngay cả như vậy tôi vẫn không muốn rời xa hắn. 

Thậm chí tôi không dám nói rằng tất cả những gì hắn đang phải chịu đựng là do chính cha tôi gây ra.

Sau đó, bà nội của Giang Ký Hoài lâm bệnh cần phẫu thuật gấp, nhưng khi làm thủ tục nhập viện, bệnh viện lại báo hiện đang quá tải.

Chờ đợi suốt hai tháng trời.

Cô y tá ở phòng tiếp đón lạnh lùng xua tay:

"Kín phòng hết rồi, xin mời tiếp tục chờ đợi."

Mẹ kế gọi điện, thản nhiên nói: “Cha con có quan hệ tốt với phó giám đốc bệnh viện.”

Máu dồn lên đầu não, cmn tôi hỏi: "Điều kiện là gì?"

"Dã Nghi, con thông minh như vậy, hẳn là biết mẹ và cha con có ý gì?"

Bà ta cười nói: “Đối với một người già như vậy, nếu không sớm chữa trị thì sẽ rất tệ phải không?”

Tôi im lặng.

Trong giây lát, dường như toàn bộ sức lực của tôi đều bị cạn kiệt ngã xuống ghế.

Cuộc đối đầu kéo dài hai tháng chỉ là một trò đùa trong mắt họ.

Tôi có dũng khí chiến đấu một mình, nhưng lại liên lụy đến Giang Ký Hoài và người thân duy nhất của hắn.

"Dã Nghi, con nghĩ thế nào rồi? Con biết đấy, cha con rất bận việc." Mẹ kế cố tình nói.

Răng tôi run rẩy cắn nát môi, miệng sặc mùi máo tanh.

Tôi nhắm mắt lại: “Được, tôi đồng ý.” 

Theo những gì họ nói, tôi gửi cho Giang Ký Hoài một tin nhắn chia tay, chặn mọi thông tin liên lạc với hắn và lên máy bay ra nước ngoài.

Suốt ba tháng trời, cha tôi tịch thu hộ chiếu và giấy tờ tùy thân của tôi.

Phòng ngủ khép kín là không gian sống duy nhất của tôi.

Tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần tôi sống sót, tôi có thể trở về Trung Quốc và giải thích với Giang Ký Hoài rằng đó chỉ là một sự hiểu lầm.

Mẹ kế nhìn thấu tính toán của tôi cười chế nhạo:

"Bà của Giang Ký Hoài đã không qua khỏi sau cuộc phẫuu thuậtt và đã chếc."

“Khi người ta khó khăn và đau khổ nhất con lại nói chia tay, con nghĩ người ta có thể tha thứ cho con không?”

Sắc mặt tôi tái nhợt, chẳng thể phản kháng, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào.

Chỉ trong chín mươi ngày, cha tôi đã bị gã đàn ông giàu có kia lừa ký một dự án bất khả thi và phá sản. 

Một đám người mang theo súng’ đã tới đe dọa chúng tôi mỗi ngày.

Chủ n ợ nói với ông ta: “Trong vòng ba ngày phải trả đủ 10 triệ u, nếu không tao sẽ chặ t  tay con gái mày. Nghe nói nó học vẽ? Không biết đôi tay đó trị giá bao nhiêu”.

Tất nhiên là không có khoản tiền nào được gom góp.

Kể từ đó, tôi đã không thể cầm nổi cọ sơn bằng tay phải nữa.

Không biết tôi đã khủng hoảng bao lâu, những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm cùng bàn tay đau nhức trong ngày mưa luôn nhắc nhở tôi.

Dã Nghi, bọn họ đều là những kẻ lừa đảo, tất cả đã kết thúc thật rồi. Niềm kiêu hãnh của tôi tan như khói sương. 

Thế giới xung quanh tôi đã sụp đổ. 

Tôi thoát khỏi người cha nghiện rư ợ u và người mẹ kế luôn ngược đãi, mu a một chiếc điện thoại mới.

Khi Giang Ký Hoài nổi tiếng trong giới nghệ thuật, tôi đã tiết kiệm được một tháng tiền để mua bảng vẽ và sơn, đồng thời lấy hết can đảm để dựng một giá vẽ.

Những đường cong đầu tiên trên khung vẽ là thể hiện sự nỗ lực vượt trội của tôi.

Hoa nhài ngoài sân đang nở rộ, vừa mở cửa sổ đã có thể ngửi thấy hương thơm.

Cành hoa nhài được chàng trai cẩn thận cài trong bó hoa đã biến thành một con da o cùn, cắ t đứt mọi hy vọng xa hoa, liên tục cứa vào trái tim tôi.

Đinh Dã Nghi, người rời đi trước không có tư cách quay lại.

14. 

Sau khi Giang Ký Hoài tỉnh lại sau ca phẫu thuật, hắn đã đăng lên weibo hai câu ngắn gọn:

[Tôi và cô Khâm chỉ là bạn bè bình thường.]

[Sau này tôi sẽ không vẽ tranh nữa, xin hãy trân trọng.]

Sau đó, Khúc Khâm cũng gửi video phản hồi.

Cô ta nhìn vào camera nói: “Xin đừng lo lắng về việc bạn gái cũ của Giang Ký Hoài là ai. Là bạn học cùng  trường trung học ba năm, tôi có thể chịu trách nhiệm nói với mọi người rằng Giang Ký Hoài chỉ đơn thuần là vẽ thôi.  “Mối tình đầu” là câu chuyện do anh ấy tự sáng tác trong tranh, xin đừng suy diễn bừa bãi.”

Có người mắng nhưng cô ta đã chặn toàn bộ phản hồi.

15. 

Tôi đã trả lời cuộc gọi của Giang Ký Hoài. 

Giọng hắn yếu ớt, lo lắng hỏi: "Em... đã về rồi à?"

Thấy tôi không lên tiếng, hắn vội vàng giải thích: “Xin lỗi, anh không cố ý đến muộn.”

“Ừ.” Tôi ngước mắt lên, sống mũi cay cay, “Giang Ký Hoài, bảo trọng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-dang-doi-co-ay-quay-dau-lai/chuong-5.html.]

Trong tai tôi có thể nghe thấy nhịp thở dồn dập. 

Một lúc lâu sau, tiếng thì thầm trầm khàn khàn vang lên:

"Em cũng vậy nhé."

“Mối tình đầu” đó cũng nên có một cái kết có hậu ở đây.

16. 

Tôi chuyển nhà và nhận công việc mới là nhà tạo mẫu, đưa ra lời khuyên về cách phối quần áo cho các ngôi sao mới nổi và những người nổi tiếng trên mạng.

Khúc Khâm liên lạc với tôi thông qua một khách hàng hỏi liệu tôi có thể ra ngoài uống một tách cà phê không.

Cô ta đeo kính râm trân trân nhìn tôi hai giây rồi cười nhạt: "Dã Nghi, mấy năm nay thực sự cô đã thay đổi rất nhiều."

"Ừ?"

Tình bạn giữ tôi và Khúc Khâm không thân, nói được đôi câu liền im lặng. 

Cô ta khuấy cà phê lúc lâu sau mới thì thầm:

"Tôi biết, mối tình đầu của Giang Ký Hoài chính là cô."

"Hồi đó cô đã nhận được một cuốn sổ vẽ đầy chân dung của mình chưa? Tôi đã lấy trộm nó và gửi đến Văn phòng Thất lạc."

"Ngạc nhiên phải không? Tôi cũng rất ngạc nhiên khi phát hiện ra Giang Ký Hoài lại yêu thầm cô. Khi đó, mỗi ngày đi học về, vừa mở cửa sổ ra, đã nhìn thấy anh ấy đang ngồi ở bàn học nghiêm túc phác họa một bức tranh. Ai ngờ bức tranh đó lại là cô.”

“Anh ấy còn viết tên cô lên bìa sách, thật ngu ngốc, tưởng rằng dù vô tình làm mất cũng không bị phát hiện là của anh ấy.”

Tôi ngơ ngác nhìn cô ta, khó hiểu: “Vậy tại sao cô lại gửi nó cho tôi?”

Khóe môi Khúc Khâm cong lên:

"Bởi vì tôi muốn cô chán ghét anh ấy, ghê tởm anh ấy. Tôi muốn công khai mối tình bí mật đáng xấu hổ của anh ấy cho mọi người biết, rằng anh ấy là một con cóc ghẻ mặt dày đòi ăn thị t thiên nga… Tôi muốn anh ấy tận mắt nhận ra so với cô bản thân quá tầm thường, không xứng."

Ngay cả chiếc kính râm rộng cũng không thể che giấu được sự bất mãn của Khúc Khâm.  

Tôi đặt mạnh ly cà phê thẳng thừng nói:

"Kỳ thực cô sai rồi, Giang Ký Hoài không hề tầm thường, anh ấy là một người kiên cường cùng xuất sắc, ai cũng có thể thấy rõ."

"Thật sao?" Khúc Khâm cười hỏi lại: "Nếu Giang Ký Hoài tốt như vậy, sao ngày đó cô lại bỏ rơi anh ấy?"

Tôi mất vài giây sửng sốt, lại nghe thấy cô ta thở dài, nói điều tương tự như trong buổi họp lớp cách đây không lâu:

“Dã Nghi, cô không biết hồi cấp ba tôi ghen tị với cô đến mức nào đâu.”

"Tôi phải mất bốn năm mới chen được chân vào làng giải trí. Tưởng rằng mình đã đánh bại được cô, nhưng bây giờ tôi vẫn ghen tị như vậy."

"Cô có biết không? Giang Ký Hoài đưa cho tôi 10 triệ u tiền im lặng, chỉ để tôi giữ bí mật cô là mối tình đầu của anh ấy."

“Anh ấy không muốn dư luận gây rắc rối cho cô.”

Tôi không dám nghe tiếp, quay người vội vàng bỏ chạy.

Dù Khúc Khâm không nói, tôi cũng đã biết câu tiếp theo.

Đinh Dã Nghi.

Cô không xứng đáng với Giang Ký Hoài 

Từ trước tới nay vẫn luôn như vậy.

17. (Đổi ngôi ba hắn -> anh)

Tôi đã chủ động xin làm thêm giờ và liên lạc với hết khách hàng này đến khách hàng khác.

Cố gắng khiến bộ não làm việc liên tục. 

Tuy nhiên, Giang Ký Hoài lại đột nhiên xuất hiện.

Đứng trước cửa công ty, giống như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, nhìn thẳng vào tôi.

Cơn gió mùa Thu ấm áp tháng chín cuốn theo giọng nói của anh vang bên tai.

Anh nói: "Dã Nghi, em lại lừ a anh."

"Rõ ràng là không kết hôn, không con cái, không gia đình."

Tôi giả vờ bình tĩnh nhưng thực ra lòng đang rất bối rối.

Tôi nhìn anh tiến lại gần mình, nắm lấy cổ tay tôi bằng đôi bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng xoa nâng niu. 

Giọng nói không khỏi đau khổ, ngay cả hốc mắt đỏ hoe cũng mờ sương:

"Đau lắm phải không?"

"Xin lỗi, Đến tận giờ anh mới biết"

Tôi đẩy tay anh ra, lùi lại một bước, cố gắng giữ khoảng cách với nhau, hít một hơi thật sâu: "Giang Ký Hoài, dù em có gia đình hay không thì mối quan hệ của chúng ta cũng không thay đổi được gì, anh đi đi." “Hãy quay về, đừng tới tìm em nữa!”

 

“Em muốn anh đi đâu?” Anh nhìn tôi cười gượng gạo: “Không có em thì anh biết phải quay về đâu đây?”

Một nỗi đau cuộn trào, tới tấp dâng lên trong tim tôi.

Tôi liều mạng đè nén mọi cảm xúc, bình tĩnh ngẩng đầu lên:

"Chúng ta không thể quay lại."

Tôi không phải là một cô gái mười bảy hay mười tám kiêu hãnh tự tin vẽ ra tương lai bằng cây cọ vẽ.

Còn anh, từ chàng trai trầm lặng đã lựa chọn từ bỏ lòng tự trọng lột xác thành một tượng đài rạng rỡ.

Khoảng cách sáu năm không thể được lấp đầy bằng một câu nói đơn giản trong tiểu thuyết “Gương vỡ lại lành.”

Tôi che mắt lại để giấu đi sự đau đớn trong đáy mắt:

"Giang Ký Hoài, anh..."

Anh chợt nắm lấy tay tôi, đưa lên môi hôn nhẹ, bằng một cử chỉ trân quý nhất:

“Bàn tay này đã vẽ anh nhiều lần như vậy, nhất định phải chịu trách nhiệm với anh?”

Đôi mắt lạnh lùng đó chứa đầy hơi nước, đuôi mắt đỏ hoe vẻ bất bình kháng nghị.

Tôi nuốt nước bọt, lại nhớ về sáu năm trước mình đã làm bao nhiêu chuyện với Giang Ký Hoài.

Bình luận

2 bình luận

Loading...