Tôi Đang Đợi Cô Ấy Quay Đầu Lại - Chương 6: Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:10:32
Lượt xem: 2,758

18 

Tôi thuê một phòng vẽ riêng, cậu thiếu niên bặm môi cởi từng cúc áo, thân trên trần trụi, các đốt ngón tay ngượng ngùng đến mức hơi ửng hồng.

Tôi cầm cọ vẽ loay hoay:

"Giang Ký Hoài, sao cả người bạn đều trắng như vậy?"

Tôi Ký Hoài từ trên xuống dưới:

"Ồ không, còn chỗ đó đó, có màu hồng, dễ thương quá."

Giang Ký Hoài vô thức muốn giơ tay lên che lại nhưng tôi ngăn lại:

"Người mẫu không được phép nhúc nhích."

Giang Ký Hoài liền ngồi im, đôi mắt bối rối đến mức không biết nhìn vào đâu.

Tôi vứt cọ vẽ, cưỡi lên người anh, ngửa mặt hôn lên chiếc cằm căng thẳng ấy:

"Anh không muốn trao thân cho em sao? Sao anh lại nhút nhát như vậy?"

Hai tay anh giữ chặt eo tôi, trầm giọng biện minh:

"Anh chỉ hứa để em... vẽ!"

“Đúng rồi!” Cơ thể mềm mại của tôi nằm gọn trong vòng tay anh: “Có thứ gì đó đang chọc vào em, anh Giang rất hiểu biết, anh có biết đó là gì không?”

Tôi ác ý ấn xuống một cái, ngay lập tức cổ tay bị tóm lấy.

Sức nóng của cái ôm thật nóng bỏng.

Hơi thở nóng hổi của Giang Ký Hoài kèm theo những nụ hôn rực lửa, giống như một con bò tót hung hãn, sức mạnh tàn bạo nhưng lại không có kỹ năng.

Đang trong lúc ham muốn mãnh liệt nhất, anh chợt ôm chặt tôi vào lòng.

Tròng mắt anh long lanh, tiếng thở hổn hển khàn khàn vọng vào tai tôi, bất lực nói: “Anh không thể.”

"Tại sao không? Anh là món quà sinh nhật của em và em sẽ mở nó ra ngay bây giờ."

“Dã Nghi, anh không thể.” Anh ghé vào cổ tôi bình tĩnh thở, giọng điệu vẫn lúng túng nhưng kiên quyết như cũ.

"Sẽ không tốt cho em khi chưa kết hôn."

Tôi tức giận cắn anh:

“Vậy thì anh phải tặng em một món quà sinh nhật khác nhé.”

"Ừm."

"Em muốn vẽ anh."

"Được."

"Lần sau anh phải cởi hết ra nhé."

"Ừ."

Anh sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Được chiều chuộng đủ để khiến tôi cảm thấy mình như kho báu quý giá nhất trên thế giới.

19. 

Giang Ký Hoài bắt đầu trồng cây si ở tầng dưới nhà tôi. 

Áo len trùm đầu và quần jean trơn đơn giản mang lại cảm giác trẻ trung năng động khác hẳn với chàng họa sĩ sắc mặt lạnh lùng trong bộ vest và giày da trên bản tin.

Ngược lại, trông anh rất giống một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, với đôi mắt trong veo sáng ngời.

Lần này bà chủ nhà rất nhiệt tình hỏi đây có phải là bạn trai tôi không.

Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Ký Hoài đã mở cửa xe, cười nửa miệng giải thích:

“Tôi là tài xế mới do cô Đinh thuê.”

Sau khi chủ nhà đi, anh ngừng cười, khóe môi mím lại tỏ ra vô tội:

"Anh chỉ muốn tìm lý do để mỗi ngày đưa em đi làm thôi."

Tôi nhắm mắt thở dài:

“Em không có tiền để trả cho anh.”

Anh sững người trong giây lát, chiếc mặt nạ cố tình giả vờ lạnh lùng bị xé toạc, bật cười toe toét như thể anh đã biến trở lại thành chàng trai sẽ đỏ mặt khi nhìn nhau và lắp bắp: "Anh không cần tiền."

Sau vài lần, chú bảo vệ ở tầng dưới công ty cười nói đùa:

"Các cô gái trong công ty chúng tôi đều xinh đẹp và giỏi giang, nếu không có chút sức lực thì khó có thể tán đổ."

Lúc xuống lầu, tôi nghe thấy chú bảo vệ hỏi Giang Ký Hoài đang làm nghề gì nhà ở đâu.

Họ không thường xuyên lướt Internet nên không biết Giang Ký Hoài nổi tiếng như thế nào trong giới nghệ thuật.

Khi xung quanh không có ai, chú bảo vệ lắc đầu với tôi:

"Việc lựa chọn nửa còn lại cần phải xem năng lực của đối phương, vẻ ngoài đẹp trai không đủ ăn."

Giang Ký Hoài bị coi là kẻ xấu nhưng lại không giải thích.

Cũng không khó hiểu lắm. 

Anh có khuôn mặt đẹp trai sánh ngang với một ngôi sao nhưng suốt ngày mặc quần áo rẻ tiền và sống ở nhà tập thể giá rẻ.

"Giang Ký Hoài, dù sao anh cũng là người nổi tiếng, anh không thể ăn diện một chút sao?"

Anh cau mày nhìn trang phục của mình rồi gật đầu đồng ý:

"Gu thẩm mỹ của anh không tốt, em có thể cùng anh đi mua quần áo mới được không?"

Ra khỏi trung tâm thương mại, tôi ngơ ngác nhìn đống quần áo phụ nữ và chiếc cà vạt nhét trong góc, chợt nhận ra đây chính là cái bẫy của Giang Ký Hoài. 

Anh hơi cúi người vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi bay của tôi, dùng giọng rất nhẹ nhàng giải thích:

"Anh không cần quần áo đắt tiền, sạch sẽ gọn gàng là được, nhưng em thì khác."

Giống hệt như nhiều năm về trước, tôi không còn đủ tự tin và can đảm để hỏi năm mười bảy tuổi có gì khác biệt. 

Nhưng lần này không cần tôi hỏi, Giang Ký Hoài đã chủ động bù đắp lý do trước đây không nói ra.

Anh nói:

"Dã Nghĩ mà anh biết, chỉ có người tốt nhất mới xứng với em." (Edit: Moá, máo cẩu. )

Nhiệt độ trong xe khá cao, anh cẩn thận lồng ngón tay vào ngón tay tôi, nhiệt độ của nhau được truyền qua cử chỉ gần gũi.

Giọng anh nhẹ nhàng, dịu dàng và kiên quyết:

"Nếu em muốn vẽ tranh thì anh chữa lành tay cho em, chúng ta cùng vẽ."

"Tệ nhất, anh sẽ là cánh tay phải của em, được chứ?"

Từ ngữ nhạy cảm mà tôi cố tình quên bỗng nhiên được nhắc đến, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào gò má đã ươn ướt.

Trong sáu năm, tôi đã lênh đênh trên một chiếc thuyền buồm chao đảo, chèo thuyền trong vô vọng bằng mái chèo mục nát, không tìm được hướng đi cũng như đích đến.

Chợt trong ánh sáng lung linh, có người nói với tôi: đời là biển vả, núi sông chỉ là tầm thường. (Hic ngồi mãi ko hiểu nghĩa xuôi là gì???)

20. 

Giang Ký Hoài đi cùng tôi đến hết bệnh viện này đến bệnh viện khác.

Kết quả cuối cùng là có thể chữa khỏi, tuy tôi không thể thực hiện các động tác tay khéo léo nhưng chỉ cần kiên trì phục hồi chức năng, rất có thể đạt đến trình độ thỉnh thoảng viết và vẽ.

Tôi hưng phấn đến mức vô thức quay người lại, nhào vào vòng tay Giang Ký Hoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/toi-dang-doi-co-ay-quay-dau-lai/chuong-6-hoan.html.]

Anh khựng lại một lúc rồi nhanh chóng siết chặt vòng tay.

Sau hai tháng điều trị, đúng lúc tôi sắp thấy có chút hy vọng thì cha tôi không biết từ đâu tìm được thông tin liên lạc và ra lệnh cho tôi chuyển 20 triệuu tiền sinh hoạt cho ông ta. 

Đó không phải là chi phí sinh hoạt, nó quá nhiều, đó là vốn cờ b.ạ.c của ông ta.

Mấy năm nay ông ta thành con nợ cờ bạcc, mẹ kế yêu quý cũng giận dữ bỏ đi.

"Tôi không có tiền."

Tôi lạnh lùng nói muốn cúp điện thoại, đầu bên kia chửi bới:

"Con bất hiếu! Tao đã kiểm tra, trong ngân hàng mày có 60 triệuu!"

“Tao dùng vàng ngọc nuôi mày mười mấy năm, 20 triệuu cũng không có sao?”

Tôi cau mày: “Tôi lấy đâu ra nhiều tiềnn thế?”

Lập tức cúp điện thoại.

Trong vòng vài phút, ông ta điên cuồng gửi nhiều tin nhắn và hình ảnh:

[Ngân hàng ZX: Thưa cô Đinh Dã Nghi, xin chào, số tiền gửi hiện tại của bạn trong ngân hàng của chúng tôi đã lên tới 60 triệuu và chúng tôi có một người quản lý độc quyền để cung cấp cho bạn các dịch vụ tài chính trực tiếp.]

[Nếu như tao không liên lạc với Giang Ký Hoài, mày cho rằng hiện tại mày có thể sống tốt như vậy sao?]

[Tao đã nuôi nấng mày suốt ngần ấy năm mà chẳng công sức gì! Mày không nỡ tiêu một xu trong số tiền lớn như vậy cho chính cha mày!]

Sau một lúc:

[Con gái yêu của cha, lần này cha thật sự gặp rắc rối, đây là lần cuối, con có thể giúp cha được không?]

Tôi đã phóng to bức ảnh đó.

Chính Giang Ký Hoài là người đã cùng tôi đăng ký nó khi tôi học đại học, anh nói rằng tấm thẻ này sẽ được dùng để tiết kiệm các khoản chi tiêu khác nhau của gia đình nhỏ của chúng tôi sau này.

Đúng như tôi tưởng tượng, một ngôi nhà lớn, hai studio với phong cách khác nhau, những bộ váy cưới đẹp, chiếc nhẫn, một đám cưới hoành tráng...

Sau khi ra nước ngoài, cha tôi đã lấy điện thoại di động của tôi đi, chiếc thẻ này được cất kỹ phong trong tủ và không bao giờ sử dụng nữa, kể cả khi tôi chuyển đi.

Là sao nhỉ?

Với đôi tay run rẩy, tôi đăng nhập vào ứng dụng ngân hàng và xuất tất cả hồ sơ biến động số dư trong vài năm qua.

Một danh sách dài dày đặc tất cả các khoản chuyển tiền tới từ cùng một tài khoản.

Giang Ký Hoài.

Nó đã không dừng lại vào sáu năm trước.

Từ năm trăm lẻ hai lúc đầu, năm nghìn lẻ hai, đến năm mươi hai nghìn, trong vài năm qua, khoản tiềnn năm trăm hai mươi nghìn được chuyển rất nhiều lần.

Trong đêm trở về Trung Quốc tham gia hội cựu sinh viên, trong 5 ngày liên tiếp đã nhận được tổng cộng 30 triệuu chuyển khoản.

Tôi ngơ ngác nhìn vào bản danh sách.

Khóa cửa xoay, Giang Ký Hoài xách một túi rau củ quay lại, rửa tay xong liền đến ôm tôi.

Anh nghiêng người hôn lên má tôi, giọng thủ thỉ:

"Thất thần cái gì?"

Có lẽ vì mắt tôi đã sưng quá nên anh hoảng hốt buông tay ra:

"Chuyện gì vậy?"

Tôi quay lại đưa cho anh xem hồ sơ chuyển tiền:

"Giang Ký Hoài, anh là đồ ngốc sao?"

“Sáu năm trước em đã bỏ anh, tại sao anh vẫn tiếp tục chuyển tiềnn?”

Anh im lặng:

“Bởi vì anh không muốn bị lãng quên.”

"30 triệuu thì sao? Tối hôm đó em đã nói rất rõ ràng, em còn có gia đình và con cái, anh có nhiều tiền nhưng không có chỗ để tiêu à?"

Tôi không biết nên vui hay buồn.

Khi cuộc sống xuống dốc nhất, vẫn có người âm thầm ủng hộ sau lưng.

Ngay cả khi tôi không có ra bất kỳ phản hồi nào.

Anh đưa tay chạm nhẹ vào đầu tôi, giọng khàn khàn:

"Hôm ấy anh đã gặp em và anh không nghĩ em sống tốt."

"Đinh Dã Nghi, em nhất định phải sống thật hạnh phúc, mặc kệ người ở bên em có phải là anh hay không."

Ngu xuẩn.

"Trên mạng nói anh là học sinh đứng đầu, chỉ số IQ vượt trội, nhưng em lại cảm thấy anh là một đại ngu ngốc."

Tôi khóc và đ.ấ.m vào vai anh, anh nắm lấy tay tôi ôm vào lòng.

“Anh không ngốc!” Anh kéo tôi vào bếp xem hoa quả vừa mua, “Chủ siêu thị nói, anh chỉ chọn những quả tươi ngon nhất!”

Vẫn là một kẻ ngốc. Anh khéo léo rửa trái cây và bị tôi ôm từ phía sau:

“Cha em đã gọi cho anh phải không?”

Anh khựng lại, rồi thản nhiên đáp:

"Số điện thoại di động của em, đã thông báo tiền nhận từ anh. Mấy tháng trước anh nhận được tin nhắn còn tưởng là em..."

“Chắc chắn là cha em.” Tôi cười khẩy, “Sau đó thì sao?”

Tai anh đỏ bừng, xấu hổ cụp mắt xuống:

“Trong tin nhắn nói em thiếu tiền nên anh chuyển tiếp.”

"Bao nhiêu?"

"Năm triệuu."

Sau khi nhìn thấy con số 60 triệuu trong tàii khoảnn, tôi không quan tâm đến con số 5 triệuu ít ỏi đó, thậm chí còn cười đểu: “Anh giàu lắm à?”

Anh quay mặt đi, mí mắt run rẩy, bối rối ôm chặt tôi vào lòng, lồng n.g.ự.c phập phồng, ấm áp và vững vàng:

"Sau này anh mới biết mình bị lừa, anh đã định gọi canhr sátt, sau đó mới biết được... cuộc sống của em mấy năm nay."

"Ồ? Làm sao anh biết được?"

Anh nói với giọng ủ rũ: “Gửi cho anh một bức ảnh không có khuôn mặt, nhưng anh nhớ trên bắp chân của em có một nốt ruồi đỏ.”

“Chụp ảnh chân à?” Tôi nheo mắt, “Anh chơi vui quá ha.”

Anh bối rối, run giọng giải thích: “Anh tưởng là em, họ tự ý gửi cho anh.”

"Hừ, Giang Ký Hoài, anh đã ô uế rồi sao?"

“Anh không có!” Anh trầm giọng phản bác, mặt đỏ bừng, trực khóc: “Không phải là ô uế, chưa hề.”

"Ừ hứ?"

Tôi đẩy anh dựa vào bồn rửa, và chiếc cà vạt tôi mua vài ngày trước cuối cùng cũng có ích.

Anh ngơ ngác để tôi siết chặt cổ tay, muốn thoát ra nhưng tôi ngăn anh lại:

"Không sao, em sẽ tự kiểm tra."

Tôi chồm lên và hôn anh. Lông mi rung lên, anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, hai má ửng hồng, giọng nói có chút hổn hển, khẽ “ừm” một tiếng: “Được.”

—-

Chia sẻ bài viết giúp Ổ với ạ. Cảm ơn ạ!!!

Bình luận

2 bình luận

Loading...